Đại Năng Giả

Chương 59 : Học làm lưu manh

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Ân Thập Cửu ở trên đỉnh núi nhìn xuống vuốt mồ hôi lạnh.



Sao hắn không biết muội muội nhà hắn độc miệng như vậy? Đây chẳng phải nói hai kẻ kia không đủ năng lực?



Đám người trẻ tuổi còn không rõ sao Ân Cửu U phải giúp bọn họ phá giải cấm chế, như thế chẳng phải hại bản thân bị thua sao?



Mấy lão già trải qua nhiều sự đời hiểu được ý của nàng chỉ biết cười thầm trong yên lặng.



"Ngươi có biết lời ngươi nói ra mang ý gì không?" Lão nhân trầm giọng.



"Biết chứ sao không, chẳng phải ta đang nói các ngươi không có khả năng phá giải cấm chế đấy sao? Ha hả." Ân Cửu U dựa lưng lên vách đá cười ha hả.



Nàng cười nhưng miệng không cong lên nổi.



Trên đỉnh đầu tại vị trí Ân Cửu U cười ha hả, Ân Thập Cửu mặt đầy hắc tuyến, hắn nghi ngờ đây là muội muội giả.



Lãnh ngạo, xa cách, ít nói, sát phạt, cuồng bạch thỏ kiên cường, cuồng ma sủng ca, xem người ngoài như vô hình... Mấy cái này biến đâu mất rồi!?



Hình như là do hắn gây ra...



Nhớ rồi! Là vì câu nói khi mới đến Kinh Phách thành!



Aaaa!!! Đáng lẽ ta không nên muội ấy mở lòng ra với mọi người, không nên nói muội ấy cứ giả trang hòa nhã. Giờ thành ra cái tiểu phúc hắc này.



Cho hắn cái cây đập đầu sống lại có được không!



Cửu U bên dưới khó chịu trong lòng. Sao cứ có cảm giác như vương tử đại nhân đang bất mãn vậy nhỉ? Có lẽ xong rồi phải quay về thăm vương tử đại nhân mới được, mua thêm chút quà vặt cho hắn.



Hắt xì!



Ân Thập Cửu hắt hơi một cái, quẹt mũi, chân mày khẽ chau lại. Là ai đang nhắc đến hắn?
Người kia còn chưa kịp thấp lửa đã nghe phải một âm điệu lạnh sống lưng, "Ai thắp đèn ta giết kẻ đó."



Khi mọi người nhìn lại bất ngờ trước người phát ra câu đó. Kẻ yếu nhất lại lớn giọng nhất a.



"Ân tiểu hữu, không thắp đèn sao có thể thấy được." Lý Hồng Nguyên khuyên.



"Ngươi muốn thấy đường? Vậy cút khỏi đây." Ân Cửu U lạnh lẽo nói.



Cả đám câm miệng, sao người này có thể lúc nắng lúc mưa như thế chứ?



Ầm!



Đột nhiên trên cửa đá phản phệ, đánh bay hai người Dương Triệu Bá cùng đệ tử hắn ra xa ba thước dài.



Trận văn trên cửa đá biến mất, ngay lập tức bù lại những văn án chi chít khác xuất hiện.



Văn án trận pháp gấp xuất phát từ trung tâm cánh cửa sau lan tỏa liên tục đến hai bên vách đá.



Chữ trên cửa phát ra ánh sáng đỏ nhẹ nhàng, được một khắc sau trận đồ hình tròn tỏa ra ánh sáng lam ở trung tâm xuất hiện, theo đó những văn án, những trận pháp hình tròn khác từng cái xuất hiện xung quanh trận pháp ở trung tâm cửa đá.



Hai thứ ánh sáng xanh đỏ lẫn nhau xuất hiện qua ba khắc thời gian liền biến mất.



Để lại một cấm chế duy nhất có văn tự lẫn trận pháp, nếu như không nhìn thấy một trận vừa rồi thì chẳng hiểu được cấm chế này được vẽ lên như thế nào.



"Các ngươi thua rồi." Ân Cửu U lãnh đạm thanh điệu truyền vào tai bọn người.



"Ngay từ đầu ta đã nói còn có hai cái cấm chế ngươi không tin. Kiến thức về trận pháp của ngươi vẫn còn non kém lắm." Ân Cửu U lần nữa mở ra giọng điệu mỉa mai, bất quá... Âm điệu trước sau lãnh lãnh.



Khụ, thật ra nàng đang muốn làm lưu manh phát ngôn ngông cuồng.