Đại Năng Giả

Chương 88 : Nói chuyện với Túc Nguyên, ngộ ra

Ngày đăng: 20:34 26/05/20


"Hơn nữa... Rõ ràng ta đã đến đấu trường......" Ân Cửu U chợt nhớ tới cái gì đó, sắc mặt có điểm âm trầm hướng về A Lục lên tiếng.



"Là Nghịch Chuyển Thời Gian Trận Pháp?"



A Lục miệng nở nụ cười, hoà lẫn trong giọng nói là sự đe doạ khiến người ta nghe thấy phải ớn lạnh, "Phải a, đây là bí mật của đấu trường Tuyệt Thế, Tịch đại nhân đã phát hiện, chi bằng... ở lại nơi này thế nào?"



Ân Cửu U khẽ cau mày, sau lập tức giãn ra như chưa từng làm hành động ấy, cánh môi cong cong tùy tiện, "Nga, vậy chi bằng để ta khống chế toàn bộ đấu trường Tuyệt Thế đi."



Sắc mặt A Lục nhất thời trở nên kì quái đến đáng sợ, nàng cười khinh miệt đáp lại, "Một cái Võ Nguyên sơ kỳ như ngươi?"



Phải, Võ Nguyên dù ở bất kỳ vực nào đều bị xem thường, bởi vì những người đạt đến Võ Nguyên chỉ là những thái điểu (gà mơ) bước vào hàng ngũ tu luyện, không đáng một hạt bụi để lọt vào mắt người khác.



Ân Cửu U vốn hiểu rõ sự khinh miệt của A Lục, nàng trầm mặc không đáp lại, bỗng nhiên một giọng nam nhân hữu lực vang lên ngoài cửa phòng, "A Lục thái thái, có thiếu niên lang tóc đen ngắn mặc hồng y đang chờ ngươi, xin hãy chuẩn bị."



A Lục giật mình, quay lại thấy nam nhân lưng hùng vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn, nước da màu đồng hấp dẫn, nhưng vẻ mặt hung tợn và vóc người thô kệch của hắn khiến các thiếu nữ dù không muốn cũng phải e sợ thân cận.



"Túc Nguyên..." A Lục bất giác cau mày, nàng hừ lạnh khinh miệt, "Ngươi lần nào cũng dùng cái cớ này để đuổi bọn ta đi, chỉ tiếc lần này không có tác dụng."



Túc Nguyên cười cười, nói với giọng điệu qua loa, "Ồ, vậy sao? À đúng rồi, ta quên mất, trên tóc thiếu nhiên còn có một đoạn ngắn có huyết sắc rất đặc biệt, thiếu niên này chắc chưa đến mười tám tuổi đâu a."



Sắc mặt A Lục đột nhiên chuyển tái nhợt, nàng lườm Túc Nguyên, cảnh cáo, "Ngươi dám lừa ta, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi."
"Ngươi vừa mới chết..."



"Chính vì vừa mới chết nên ta mới phải ở đây thêm một tháng thời gian. Nếu không phải vì ngươi thì đấu xong trận này ta đã có thể rời đi."



Túc Nguyên rõ ràng có chút buồn bực trong lời nói, nhưng từ giọng điệu của hắn lại chẳng có gì gọi là buồn bực.



"Dường như...ngươi đã nương tay khi giao đấu với ta." Ân Cửu U lãnh đạm nói.



"Ngươi sai rồi, ta không hề nương tay, mà là thứ sức mạnh của ngươi khiến ta phải nhượng bộ."



Nghe Túc Nguyên nói, Ân Cửu U nhướng mày nhìn về phía hắn, ánh mắt nàng biểu lộ rõ ràng ý tứ: Giải thích một cái.



Túc Nguyên ho khan một tiếng giải thích, "Nói thật, ta đã sợ hãi ngươi, có thể tự thân ngươi không nhận ra. Ta thấy, lúc ngươi bị bao phủ bởi máu và máu, ngươi rất thỏa mãn, tựa như ngươi phá đi phong ấn giải thoát cho con ác quỷ trong người vậy. Nhìn ngươi lúc đó như ma thần sát phạt tứ phương, lấy giết người làm niềm vui."



Quả thật, đến tận bây giờ Túc Nguyên nói nàng mới để ý đến vấn đề đó, nàng tựa hồ rất thích máu, màu của cường giả nàng càng yêu thích.



Lúc trước khi bị trúng xuân dược, nàng chỉ cần tra tấn những nam kỹ yếu ớt kia vài điểm cho xuất huyết thì đã thỏa mãn còn hơn cả kéo hắn lên giường làm chuyện ấy. Phải nói, nàng cực kỳ mê luyến khoái cảm khi thấy máu, thấy người khác đau đớn cầu xin, càng yêu thích tra tấn kẻ yếu.



Càng ngoan cường, nàng càng hứng thú tra tấn hắn hơn. Vì những người này khi tra tấn mới lâu chết.