Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân
Chương 1 : Tiểu yến tử trở thành triệu mẫn
Ngày đăng: 18:51 18/04/20
“Tử Du, tại sao?”
Bàn tay lạnh lẽo của Tử Du siết chặt lấy cần cổ trắng ngần của Tiểu Yến Tử. Trên con thác Vọng Tình. Hai người đang đứng trên một tảng đá lớn, bên dưới là dòng nước chảy siết đổ về phía đại dương. Trận kình phong quất mạnh làm váy của Tử Du điên cuồng nhảy nhót, cũng giống như chủ nhân của nó, đau đớn, căm phẫn. Tử Du hung hăng siết chặt cổ Yến Tử, trong mắt nảy lên một tia oán hận.
Trái tim Yến Tử đau thắt, nàng thậm chí không buồn dãy dụa, bởi vì nàng cảm thấy Tử Du giường như đã trở thành một người khác. Đôi mắt nàng căng tròn đăm đăm kinh hoàng nhìn Tử Du, cô bạn thân nhất, cùng Tiểu Yến Tử lớn lên trong cô nhi viện. Cả đời này đối tốt với nàng nhất cũng chỉ có Tử Du, nhưng tại sao. Tử Du lại tấn công nàng, tại sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt căm phẫn như vậy.
“Yến Tử, nếu không có cậu thì tốt biết mấy. Đời này kiếp này tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa!!!” Tử Du gằn mạnh từng chữ, đôi môi xinh đẹp cắn chặt đến bật máu, con ngươi đen gằn lên những tia đỏ. Lời nói lạnh lẽo tang tóc cũng đầy oán hận.
Khóe mắt Yến Tử chầm chậm chảy ra một chất dịch nóng hổi. nàng hoàn toàn không biết mình đã làm gì để Tử Du phải oán hận nàng như vậy. Không phải hôm qua vẫn còn rất tốt sao.
Nhưng nàng còn chưa kịp hiểu ra điều gì, bàn tay lẽo của Tử Du dường như tăng thêm lực đẩy. Nội lực tác động, dưới chân bỗng nhiên hụt hẫng. Yến Tử cảm giác được làn gió lạnh như băng quật ngã nàng trên không trung. Tiểu Yến Tử biết bây giờ nàng đang rơi tự do, thân ảnh xinh đẹp kiều diễm của Tử Du dần dần rời xa. Trước khi chìm vào dòng nước lạnh. Yến Tử đã kịp nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tử Du chốc lát đã biến thành quỷ dữ. Căm phẫn hét lớn.
“Chết đi!”
“Tử Du, tại sao, tại sao!!!!!”
--------
Khi Tiểu Yến Tử kinh hoàng tỉnh giấc, nàng còn tưởng vừa rồi nàng nằm mơ. Nhưng giấc mơ quả thật quá chân thực, sống động.
Bên tai nàng thanh âm ai oán cứ liên tục gào lên, tiếng khóc thê lương của hơn chục người làm nàng mệt mỏi mở mắt.
Đến khi nàng nhận ra xung quanh là một căn phòng gỗ thiết kế kỳ lạ. Đang là ban đêm lại không ai bật điện, chỉ có ánh nến leo lắt nghiêng ngả. Một giọng nói lanh lảnh trong veo vội la lên:
“Tiểu thư, người tỉnh rồi” Một nữ tử tầm mười ba tuổi, thân y phục lụa trắng dài quét đất hệt như trong mấy bộ phim cổ trang nàng hay xem, nàng ta lao đến ôm chầm lấy Tiểu Yến Tử.
Nàng mơ hồ nhìn quanh, có hơn chục con mắt đang nhìn nàng, tất cả đều mang phục tang cổ đại. Đều gọi nàng là Triệu tiểu thư, còn khóc lóc gào rống bi thiết. Có người chết ư?
Lát sau, thấy nàng trố mắt nhìn quanh, một bà bà tóc đã hai mai sụt sùi lên tiếng: “Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đã....đã đi rồi”
Lão gia, phu nhân? Ai vậy, cha mẹ ta ư? Ta là cô nhi mà.
Tiểu Yến Tử thoáng nhìn lại trên người nàng. Một thân y phục cổ đại nhiều lớp. Đặc biệt phần trước ngực hình như lõm đi, cái chân hình như ngắn hơn. Nàng kinh hoàng bật dậy như lò xa, vèo một phát nhảy xuống giường dưới ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, chạy đến trước một chiếc gương đồng soi.
Khuôn mặt này là của nàng, chỉ là hơi trẻ hơn so với nàng lúc hai lăm tuổi. Thân thể này còn chưa trổ mã. Nhìn đi nhìn lại thì đây chính là Tiểu Yến Tử khi còn là trẻ vị thành niên. Nhưng tại sao? Bằng cách nào nàng có thể trở về bộ dáng này.
Nàng cũng không uống thuốc do hội áo đen nào pha chế, sao có thể giống Conan đùng một cái thành con nít được. Nàng thấy xung quanh, từng người đều gọi nàng bằng cái tên Triệu tiểu thư, họ dùng cổ ngữ, rồi còn thân thể hóa trẻ của nàng. Theo tình tiết như các bộ tiểu thuyết ngôn tình mà nói chính là ...
Nàng đã xuyên không.
Bằng cách nào. Xin trả lời là bằng cách Tử Du đẩy nàng xuống vực.
Tiểu Yến Tử bước đến ngồi xuống một bàn đá trong viện quản gia. Bàn đá được đặt ngay dưới Cây Tầm Xuân, nàng nhẹ nhàng đặt một chiếc cổ cầm mang theo trước khi rời Triệu gia ra gảy. Khi còn học tại học viện nghệ thuật, cổ cầm là loại đàn nàng yêu thích nhất.
Tiếng đàn du dương cất lên, nàng không quên ca lên một khúc quen thuộc đã từng cùng Tử Du hằng đêm ngân nga.
---
Lưu Dĩ rất mệt, nhưng hắn không thể vào giấc, có lẽ là vì ban ngày, đầu hắn lại không thể thư giãn.Có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ khiến hắn căng thẳng, hắn mệt mỏi xuống giường ra ngoài hít thở không khí.
Vừa nhìn bầu trời trong xanh, khuôn mặt hắn đã giản ra không ít, bước vài bước ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng đàn đâu đó vang lên.
Từng nhịp đàn nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện. Tiếng đàn bồng bềnh du dương như nhịp nước. Hắn mơ hồ đi đến nơi phát ra tiếng đàn. Mọi chính sự trong đầu bỗng nhiên tan biến.
Hắn đi qua vài dãy phòng, đến một khu vườn nhỏ, dưới nhánh Tầm Xuân có đặt một bàn đá. Trên bàn đá có một cây cổ cầm. Một tên tiểu tử nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng trẻo đang chìm đắm trong điệu nhạc, thân áo xám dài theo gió bần bật bay. Mái tóc đen mượt được búi cao lên tận đỉnh đâu, cố định bằng một đường vải đen, đôi tay nhỏ nhắn thuần thục gảy lên từng thanh âm dịu dàng.
Lưu Dĩ đứng yên ngắm nhìn tiểu tử gảy đàn.
Tiểu tử bỗng nhiên cất tiếng hát, chất giọng du dương như thần tiên đưa lối. Lời ca bâng khuâng làm lay động trái tim:
Không thể nhìn thấu linh hồn chàng đang lạc bước nơi đâu.
Một cơn gió thoảng qua, một giấc mộng bừng tỉnh.
Tình yêu như định mệnh nào ai đoán trước.
Trái tim chàng rốt cuộc vì điều gì mà bị mê hoặc.
.....
Tiếng hát dập dìu như gió xuân, sóng sánh như dòng suối, ấm áp dịu dàng. Lưu Dĩ thấy trong lòng có chút thoải mái, hắn im lặng nhắm mắt dưỡng thần, thư thái dùng đôi tai lắng nghe thanh âm hòa tan với gió mây truyền đến tai hắn, chất giọng tuyệt vời nhất từ trước đến nay hắn từng nghe thấy.
Bất chợt thanh âm kia dừng lại. Lưu Dĩ cảm thấy khó chịu, hắn chỉ vừa mới nghe được một lúc, còn chưa thấy thỏa mãn. Giọng hát mị hoặc đó tại sao lại đột nhiên làm hắn mất hứng như vậy. Mày lưỡi mác của hắn nhíu chặt. Khó chịu mở mắt.
Lưu Dĩ thấy tiểu tử kia đã ngừng hát, đôi mắt đen láy tròn như hạt lựu há hốc nhìn hắn. Nhìn là biết tiểu tử vừa phát hiện ra hắn, kinh ngạc đến mức ngưng đàn. Hắn nhớ ra, tiểu tử kia chính là kẻ dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thấy tiểu tử bất động như tượng, một cành tầm xuân nhỏ rơi trên đầu tiểu tử trông càng khôi hài, trong lòng buồn cười nhưng bề ngoài vẫn giữ bộ mặt nghiêm nghị. Trước nay hỉ nộ ái ố đều dấu trong lòng chưa từng bày tỏ ra ngoài, hắn đã quen như vậy rồi. Lưu Dĩ cảm thấy tâm tình đã thoải mái đi không ít, không nói không rằng quay lưng bỏ đi.
Một mạch về phòng, nằm xuống an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Đã lâu lắm rồi, kể từ khi mẫu thân hắn qua đời, hắn mới có được một giấc ngủ ngon như vậy.