Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân
Chương 14 : Quốc công đến tướng phủ
Ngày đăng: 18:51 18/04/20
Sáng sớm nay, phủ tướng quân nhộn nhịp còn hơn lễ tết. Từ cổng cho đến trại doanh, khắp nơi đều sạch sẽ tinh tươm không thể chê vào đâu được. Có thể nói phủ Đại tướng quân trăm năm mới được thay áo mới một lần, vô cùng phấn khởi.
Trên dưới hạ nhân tướng phủ đều biết hôm nay là ngày trọng đại, cùng Đại tướng quân nghênh đón Quốc Công đương triều đến tướng phủ ‘ở ké’, ấy chết là ngự giá quan lâm. Từ chủ nhà cho đến hạ nhân. Từ lúc gà còn chưa kịp gáy đã vội vã thức giấc, ai nấy đều soạn sửa tinh tươm ra cổng sắp xếp đội hình hệt như quân sĩ phía trại doanh.Đám nha hoàn và nô bộc sống mấy đời cũng không dám ước mơ Quốc Công đương triều sẽ lưu lại tướng phủ, được kề cận hầu hạ ngài là diễm phúc bao nhiêu cũng dễ gặp tai họa bấy nhiêu. Vậy nên ai nấy đều có ý thức cực kỳ nghiêm túc đối với màn tiếp đãi này đối với Lưu Dĩ.
Đại tướng quân Hoắc Tâm cùng con trai cả Bộ Hộ thị lang Hoắc Thiện và con trai thứ tướng quân Hoắc Sinh nghe báo đội ngũ đón Quốc Công chỉ còn cách hơn một con đường đã vội vã đứng xếp hàng trước cổng phủ chờ đón.
Phía đằng xa, bóng xe ngựa to lớn màu vàng óng trạm khắc tinh xảo đập tan ánh nắng , uy nghi đi tới. Bên cạnh chỉ có một đám cấm vệ quân cùng thị vệ đi theo. Không hề dẫn theo nha hoàn hay nô bộc nào khác.
Xe ngựa oai phong dừng trước cổng phủ, người trong xe vén màn bước xuống. Đôi mắt thanh u dưới ánh nắng ban mai không hề giảm đi tiết khí lãnh đạm. Mái tóc đen mượt cứ chốc chốc quấn lấy không khí, đùa giỡn với gió mây. Bóng bạch kim ngạo nghễ đứng đó.
Tất thảy người xung quanh đều đồng thời quỳ rạp xuống đất thi lễ:
“Quốc Công thiên tuế, thiên thiên tuế”
Lưu Dĩ đảo mắt một lượt, mày lưỡi mác hơi nhíu nhưng rất nhanh lại trở về vẻ lãnh đạm ngày thường phất tay.
“Bình thân”
“Tạ Quốc Công!!!”
Hoắc Tâm cùng hai con trai đến ôm quyền hàn huyên vài câu rồi nhanh chóng dẫn Lưu Dĩ vào khách phòng.
Cả một đoạn đường, Lưu Dĩ liên tục đảo mắt nhìn quanh, một câu cũng không nói, chúng nhân cúi người rồng rắn đi đằng sau cứ cảm thấy có luồng khí lạnh ở đâu vô tình bám lấy, khiến họ cảm thấy tay chân rét buốt không hiểu lý do.
Hiển nhiên hắn đang muốn tìm người. Nhưng người hắn muốn tìm rốt cuộc là ai?
Lưu Dĩ được dẫn vào khách phòng đã chuẩn bị sẵn trà, vừa bước vào phòng, thấy bóng xám nhỏ nhắn đứng thẳng tắp cạnh bàn trà đẹp đẽ đã xếp sẵn một ly trà nóng, luồng khí lạnh lập tức biến mất như chưa từng tồn tại. Chúng nhân nhất thời cảm nhận được một làn gió xuân ấm áp, dạt dào như một đám lửa nồng ấm ở đâu đó truyền tới, khiến tất thảy chúng nhân thấy lòng nhẹ bẫng, cực kỳ sảng khoái vui vẻ.
Tiểu Yến Tử từ kiếp trước đã vô cùng lớn mật. Nàng thà chết chứ không chịu để người khác phải chịu tội thay mình. Nếu Lưu Dĩ thật sự muốn giết nàng, vậy hãy để hắn thỏa mãn. Nếu để thái y khám phá ra nàng là nữ tử, người phải chết không chỉ có mình nàng mà còn có đại ca Triệu Phạm Hoa cùng đại tẩu và hài tử còn chưa chào đời. Nàng đã chết một lần, lần này thật sự không thấy sợ hãi nữa.
Nàng hơn lúc nào hết quả quyết quỳ sụp úp mặt xuống đất:
“Xin Quốc Công ban chết cho thần!!!”
Một câu nói như dội một gáo nước lạnh lên đầu Lưu Dĩ.Quả thật trần đời này có gan chống lại ý chỉ của hắn cũng chỉ có tiểu tử, lại còn nhất quyết từ chối thái y chấp nhận cái chết. Rốt cuộc là tiểu tử tại sao lại thà chết chứ không chọn thái ý. Tiểu Tử đang che dấu điều gì hay có chuyện gì đó không thể nói.
Trước đây một khi hắn cho người khác lựa chọn, bọn họ sẽ không bao giờ chọn đường chết, Lưu Dĩ đã quen sử dụng quân cờ này nên vô tình áp dụng lên Tiểu Tử, chỉ không ngờ Tiểu Tử thà bán mạng vẫn không chấp nhận được điều trị.
Lưu Dĩ giận dữ ném một cái lườm sắc bén vào Tiểu Tử, tay nắm chặt thành quyền thật tình chỉ muốn bóp nát cái mặt Tiểu Tử cho hả giận, lại nhìn thương thế trên chân Tiểu Tử, trái tim hắn như bị khoét đi một lỗ.
Lưu Dĩ không nói thêm điều gì nữa, đứng dậy bước nhanh ra ngoài, liếc thấy Tiểu Tử vừa thấy hắn đi khỏi đã đau đớn ngồi xuống ôm chân vật vã.
Lưu Dĩ nhanh chóng phân phó cho Lam Thất bốc thuốc bong gân sau đó dẫn Tiểu Tử về sương phòng nghỉ ngơi, còn mười ám vệ ẩn nấp xung quanh sớm đã bị hắn lôi cổ ra thẩm vấn.
Một khắc sau hắn mới biết được thì ra Tiểu Tử bị thương là vì Hoắc Sinh. Khinh công trác tuyệt của Hoắc Sinh trong thiên hạ khó có ai bì kịp, vì vậy mà đám ám vệ kia kịp đuổi đến nơi thì thế sự đã rồi.
Chốc sau Lưu Dĩ ngồi trong trại doanh, yên lặng nhìn Hoắc Sinh bị đám quân sĩ trực tiếp tấn công. Nói là bày binh bố trận khi gặp đại tướng quân địch. Ai có thể đánh thắng Lưu Dĩ thưởng trăm lạng bạc. Vừa nghe vậy chúng quân sĩ như hổ đói ngàn năm lao tới tóm lấy Hoắc Sinh.
Là võ công cái thế, khinh công trác tuyệt thì đã sao. Một người có thể đấu lại mấy trăm người được sao.
Hoắc Tâm ngồi bên này thấy đứa con trai tuấn tú bị người ta đánh cho thở không ra hơi thì đau lòng không nói nổi. Nhưng lão không dám mở miệng xin Lưu Dĩ khai ân, cũng chẳng biết đứa con trai này đã phạm tội gì khiến cho Lưu Dĩ tức giận như vậy.Hoắc Sinh vốn là một trong những huấn luyện chính của binh pháp, không thể điều hắn đi, càng không thể để hắn bị thương nặng. Lưu Dĩ cũng đơn giản cho hắn ngấm chút đau thương vì tội cả gan động vào người của hắn.
Là bằng hữu thuở thiếu niên thì đã sao. Lưu Dĩ đã từng cảnh cáo mà hắn còn dám vọng động, đòn đánh trả này chỉ là mở đầu mà thôi. Tiểu Tử ngoài hắn ra, kẻ khác một cọng tóc cũng đừng mong động vào. Đó chính là ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này.