Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 16 : Đêm trung thu vỡ nát của yến tử

Ngày đăng: 18:51 18/04/20


Ngày mười lăm tháng tám. Tết trung thu.Trên dưới tướng phủ ồn ào bận rộn hơn hẳn mọi năm bởi năm nay, tướng phủ cùng hợp tác với phủ Quốc Công mở ra yến tiệc linh đình long trọng hơn cả hoàng cung vì sự góp mặt quý báu của đồng chí Lưu Dĩ nhà ta.



Giờ Thân hai khắc. Khách khứa bên ngoài cổng phủ đã đông nghẹt. Vì Lưu Dĩ không tham gia yến tiệc trong cung mà quyết định cùng tướng phủ ngắm trăng rằm đến đêm nên quan viên đại thần được dịp mời đến tướng phủ không khỏi mừng rỡ.Tiệc rượu là nơi tốt đê bàn chuyện, hẳn bất cứ ai cũng không thể bỏ qua màn yến tiệc long trọng này, tìm cơ hội kết thân với Quốc Công Đại Sở. Vì thế nên từ đầu giờ Thân, quan viên đại thần từ bậc nhất phẩm đến ngũ phẩm đều đã chen kính cửa chờ chủ nhân tướng phủ ra đón tiếp.



Đến giờ Dậu, bàn tiệc linh đình đã bày biện gọn gàng sạch sẽ. Khách khứa đều là quý tộc quan lại, tuy số lượng nhiều khủng bố nhưng đi đứng ăn nói nhẹ nhàng tao nhã, không chút ồn ã, phong thái hành xử ai nấy đều tỏ ra vô cùng quý tộc.Yến tiệc hôm nay được chia làm hai phòng kề sát nhau chỉ được ngăn cách bởi một tấm bình phong mỏng manh, xuyên suốt có thể nhìn sang căn phòng bên cạnh dễ dàng. Mục đích chính của tấm bình phong chỉ là để trang trí, phân biệt cấp bậc, không có ý nghĩa cách âm hay hạn chế tầm nhìn.



Một phòng là đại điện trang trọng gồm nhiều dãy bàn khác nhau đặt song song với lối đi chính dành cho quan tam phẩm trở lên, sớm đã được quan lại cao cấp lấp đầy chỗ ngồi.



Trên vị trí chủ nhà đặt một long sàn rộng rãi đẹp mắt, bên trên còn có một lớp vải lông trắng tinh được trải lên, hiển nhiên vị trí đó dành cho Quốc Công đương triều Lưu Dĩ đang bận tiếp đãi Thái hậu trong cung vẫn chưa trở về, bên cạnh là bàn dài đẹp đẽ không kém phần đặc sắc chỉ có một mình Hoắc Tâm đại tướng ngồi đang ôn tồn đàm đạo cùng chúng đại thần.



Phòng bên cạnh là dành cho quan tứ phẩm trở xuống, các đại công tử con nhà thế gia cùng một số khách quý của tướng phủ điển hình như là Triệu Giám tiên sinh Tiểu Yến Tử nhà ta.



Nàng sống hai đời đến đời này mới được tự mình chiếm hữu một bàn tiệc đầy mỹ thực, lại còn có rượu nữ nhi hồng mười năm còn được tiếp đãi đúng chất khách quý không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Sa Hoả Sa Thuỷ là thị vệ thân tín nhưng chỉ là hạ nhân không được vào phòng, chỉ được phép đứng nơi nào đủ để chủ nhân nằm trong tầm mắt mà thôi.



Yến Tử nhìn chằm chằm vào đống mỹ thực, đang hết sức cầu mong Lưu Dĩ về để nàng còn được động đũa. Nàng cũng đã ba năm sống khổ sở vặt vẹo giữa cái nghèo đói của Triệu gia, hiển nhiên vẫn chưa có được một bữa tử tế. Tiểu Yến Tử mê mệt nhìn đống mỹ thực, thèm đến chảy nước miếng.Cảnh tượng này vô tình đã lọt vào mắt của ba vị công tử ngồi đối diện với nàng là Hạ Hầu Lan, đích nam của Hạ thừa tướng, đại thần nhất phẩm đương triều, dưới một người trên vạn người Hạ Tĩnh.



Bên cạnh Hạ Hầu Lan là huynh đệ Diệp gia. Diệp Thành và Diệp Dung, con trai Đô thống đại nguyên soái Diệp Khiết Lâm.



Cả ba người bọn họ chính là ba công tử nổi tiếng trong kinh thành văn võ song toàn nhưng cũng lắm điều tiếng bởi tính cách ngạo mạn coi trời bằng vung của mình.



Ba công tử quý tộc trước nay đều tiếp xúc với những quý tộc trang nhã lịch sự. Lúc này đây lại nhìn thấy một tiểu tử nhỏ con, thân y phục khố đơn sắc rẻ tiền, đôi mắt thèm thuồng nhìn đống mỹ thực trước mặt thì không khỏi coi thường, cũng cảm thấy rất khó chịu.



Chỉ là một tiểu tử nghèo hèn lại được ngồi ngang hàng thưởng thức yến tiệc cùng họ, thật quá ư là nhục nhã.



Hạ Hầu Lan ngứa mắt tính toán nói mỉa vài câu nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài, giọng nói của một nam nhân truyền đến:



”Quốc Công đến!!!”



Từ ánh nắng chiều đỏ leo lắt sắp bị ngọn núi che khuất, bóng bạch kim như phát ra hào quang xải bước ung dung tiến tới. Trường bào dài tung bay theo gió, đôi mắt u lạnh phối hợp với khuôn mặt tuấn tú phát ra ánh khí đẹp đẽ cũng rất lạnh lẽo, đáng sợ.



Đằng sau là một đám cấm vệ quân cùng binh lính cao lớn, tay cầm bảo kiếm mặc giáp oai phong hộ tống càng tăng lên khí khái đế vương của Lưu Dĩ.



Chúng nhân tất thảy đều quỳ rạp xuống đất thi lễ:



”Quốc Công thiên tuế, thiên thiên tuế”



”Bình thân!”



”Tạ Quốc Công!”




Sa Thủy, Sa Hỏa vì đứng quá xa, chuyện xảy ra lại quá nhanh, khi họ kịp đến nơi cổ cầm sớm đã vỡ vụn. Chỉ biết oán hận nhìn ba tên kia.



Lưu Dĩ ngồi yên trên long sàn, khuôn mặt vô cảm nhưng đôi mắt thanh u bị bao bọc bởi một tầng băng lạnh lẽo, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền. Ly trà trên tay hắn sớm đã nứt toác. Hắn chăm chăm nhìn Tiểu Yến Tử đang đứng yên bất động.



Tiểu Yến Tử hệt như một khúc gỗ không cảm xúc, hai mắt nhìn chòng chọc vào cổ cầm đã vỡ tan, đôi mắt vô hồn như xác chết không cử động, cả thân thể vô cảm lãnh đạm không có sự sống.



Lưu Dĩ nhìn biểu cảm đó, trong lòng như bị khoét một lỗ. Hắn nhớ đến hôm trước tiểu tử đã kể về cổ cầm do nghĩa huynh đẩy xe than suốt mấy ngày liền mới mua được, nàng yêu quý cổ cầm còn hơn mạng sống, lúc nào cũng âu yếm vuốt ve như châu báu. Một tiểu tử sống tình cảm như vậy, sớm đã coi cổ cầm như sinh mạng, một lòng bảo vệ, vậy mà giờ đây lại chỉ là một khúc gỗ vỡ nát.



Hoắc Sinh lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử vô cảm như xác chết, ruột gan hắn lạnh đi mấy phân, lúc này hắn vẫn không biết Tiểu Yến Tử coi cổ cầm quan trọng như thế nào, chỉ biết đặt một tay lên vai Yến Tử an ủi:



“Tiểu Tử, ta sẽ mua cho ngươi một cái mới nhất, đẹp nhất, yên tâm đi. Với lại cái đó cũng đã cũ rồi, ngươi không cần phải...”



Tiểu Yến Tử mơ hồ đẩy cánh tay Hoắc Sinh ra, nàng vô cảm cúi người xuống nhặt từng mảnh vỡ, từng vụn gỗ ôm vào lòng. Nàng như cái xác không hồn ôm mảnh vỡ rời đi, vụn gỗ mục theo bước chân nàng rơi lả tả xuống nền đất.Tiểu Yến Tử cứ như xác chết, cũng không buồn thi lễ với Lưu Dĩ, cứ như thế mà rời đi. Chúng nhân nhìn thân ảnh Tiểu Yến Tử dặt dẹo, ánh trăng đổ bóng nàng trải dài trên nền đất lạnh. Làn gió thu quất tà áo nàng bay phần phật. Bóng lưng nhỏ nhắn cô độc bi thương.



Hoắc Sinh cùng Sa Hỏa, Sa Thủy im lặng đảo bước theo sau. Họ không hề biết một người khi thường vui vẻ, hay cười lúc có bộ dạng thất thần lại khiến họ khó chịu, đau lòng như vậy.



Các vị quan viên đại thần thấy người cũng đã đi, cũng chẳng có gì to tát lại bắt đầu đàm đạo. Hạ Hầu Lan, Diệp Thành Diệp Dung lại vui vẻ ngồi vào bàn tiệc. Đuổi được cái gai trong mắt đi, chúng còn gì không thỏa mãn nữa.



Lưu Dĩ ngồi trên kia, đặt ly trà trong tay xuống cái “cộp”, khí thế cường đại bỗng chốc hóa thành lốc xoáy, hung hãn càn quét khắp phủ tướng quân khiến chúng nhân nhất thời lạnh gáy, hoảng hốt không biết chuyện gì. Mồ hôi theo bản năng túa ra như tắm, ai nấy co rúm một chỗ sợ hãi nhìn khuôn mặt hệt như quỷ Diêm La của Lưu Dĩ.



Lưu Dĩ trầm giọng, thanh âm lạnh lẽo tàn khốc vang vọng cả một đại điện rộng lớn: “Người đâu!”



Lập tức xung quanh từ tứ phía, một đám hắc y nhân từ đâu chui ra lao đến quỳ trước mặt hắn hô lên:



“Có!!!”



Lưu Dĩ xải cánh tay dài chỉ thẳng sang bàn tiệc của Hạ Hầu Lan, đôi mắt u tối lạnh lẽo như ngàn mũi tên sắc bén đâm phập vào bọn người Hạ Hầu Lan khiến chúng kinh hãi, run cầm cập.



“Bắt ba bọn chúng giam lại cho bổn vương!!!”



“Vâng!”



Hắc y nhân như một bóng ma lao đến, chỉ chưa kịp chớp mắt ba vị công tử đã biến mất khỏi bàn tiệc.



Hạ Thừa tướng cùng Đô thống đại nguyên soái khuôn mặt trắng bệch sợ hãi nhìn Lưu Dĩ. Sở dĩ hai đại thần dưới một người trên vạn người không dám lên tiếng là bởi vì lúc này, trong mắt Lưu Dĩ tràn đấy sát khí.



Đã lâu lắm rồi kể từ khi hắn hạ sát hoàng tử để lên ngôi, họ mới nhìn thấy trong mắt hắn thật sự muốn giết người.