Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 30 : Tiểu yến tử dạo chơi kinh thành

Ngày đăng: 18:51 18/04/20


“Tiểu nhị! Mang cho ta một đĩa gà quay, còn có trái cây khô Lệ Chi, Ngân Hạnh, Vân Nam, Quế Viên. Mỗi thứ một loại.”



Tiểu Yến Tử ngồi trên bàn trà trong Hồng Tiêu Lâu nghênh ngang ra lệnh.



Tiểu nhị cùng chưởng quầy lúc từ nãy thấy một tên tiểu khất cái bẩn thỉu bước vào đã tính toán muốn đuổi ra nhưng khách khứa đông đến chóng mặt. Không rảnh tay làm việc rỗi hơi như vậy đành để tiểu tử kia ngang nhiên ngồi vào bàn.



Tiểu Yến Tử đợi nửa ngày trời cũng không thấy có ai ra phục vụ, nàng nhìn ánh mắt khinh bỉ của những kẻ xung quanh lại đảo mắt liếc qua chính thân mình. Y phục rách rưới, mặt mũi lem nhem, tay chân bẩn thỉu. Thì ra trong mắt họ nàng đang là tên ăn mày đòi chòi mâm son. Chẳng trách.



Tiểu Yến Tử khôn khéo rút trong túi ra sâu tiền đeo vào tay giả vờ đưa tay vẫy vẫy tiểu nhị cho hắn nhìn thấy:



”Tiểu nhị, còn không mau chuẩn bị!”



Tiểu nhị nhìn thấy sâu tiền trên tay Yến Tử mừng húm vội vàng ‘Vâng dạ’ rồi xách mông đi chuẩn bị.



Bên cửa Hồng Tiêu Lâu, một nam nhân cao lớn y phục lam, đeo đao rộng đang chầm chậm đi thẳng vào bàn trà của Yến Tử nhỏ giọng:



”Xin hỏi vị huynh đài này, ta có thể ngồi đây được không, bàn trà sớm đã hết chỗ rồi!”



Yến Tử nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ kia thì ngẩng mặt lên, đập vào mắt nàng là nam tử khôi ngô tầm mười tám tuổi, khuôn mặt thư sinh trắng trẻo, đôi mắt sáng ngời đáng yêu đang nhẹ nhàng mỉn cười lộ ra khuôn mặt thánh thiện, làm cho người nhìn vô thức thoải mái.



Yến Tử siêu cấp cưng chiều trai đẹp đương nhiên sẽ nhanh chóng gật đầu, để nam tử kia ngồi vào bàn cùng đàm đạo:



”Huynh có phải đến để xem đại hội?” Nam tử ôn nhu hỏi.



”Đúng, là xem đại hội.” Yến Tử ngậm một hồi mới đáp: “Nghe nói hôm nay là trận chung kết nên ta mới hiếu kỳ đến xem.”



”Vừa hay ta cũng vậy, hay lát nữa ta và huynh cùng đi xem.” Nam tử cười hiền



Yến Tử cười gượng đáp: “Được”



Xem cái gì chứ. Ta tới đó không khéo lại bị ngươi của phủ tướng phát hiện thì đi đời nhà ma ngay. Đợi lát nữa ăn xong phải chuồn ngay mới được.



Nam tử kia vui vẻ phẩm trà. Lúc tiểu nhị dọn mỹ thực ra cho Yến Tử. Nam tử kia chỉ dám nhìn vào đống mỹ thực mà nuốt nước miếng.



”Ngươi cũng ăn đi!” Yến Tử hảo tâm mời gọi.



”Không cần đâu, huynh cứ ăn tự nhiên” Nam tử từ chối thẳng thừng.



”Xem sắc mặt ngươi đã đói lắm rồi, cũng không chịu gọi món!”



Nam tử gãi đầu cười gượng:



”Không dấu gì huynh, ta...không có tiền!”



Tiểu Yến Tử thoáng kinh ngạc, nhìn thế nào nam tử này cũng không giống hạng nghèo rớt mồng tơi. Dáng dấp đó, chính khí đó âu lại tưởng là công tử con nhà thế gia nào đó. Sao cả mấy văn tiền để ăn cũng không có. Đùa nhau à.



”Ngươi có thể ăn cùng ta, ta mời!” Yến Tử tốt bụng lần nữa mời mọc.



”Không cần đâu, huynh cứ ăn tự nhiên.” Nam tử lần nữa khoát tay.


“Ta đi báo Triệu Mẫn đang ở đây là được!”



Tiểu Yến Tử cười khẩy nói: “Chờ ngươi đi bẩm báo thì ta cũng đã sớm cao chạy xa bay rồi. Đám người đó đã biết ta là nữ nhân, sớm muộn cũng sẽ biết ta là Triệu Mẫn, ngươi dọa được ai chứ.”



Tề Lôi đưa lưng về phía Yến Tử không ngần ngại đáp:



“Thân phận của ngươi, không ai hay biết!”



“Ai nha, không ngờ biết trộm vặt nhà ngươi còn biết cả gạt người nữa, thật là khuôn mặt quý tộc kia đúng là lừa gạt mà.” Tiểu Yến Tử không khách khí đáp trả.



“Ngươi thử hỏi một quan binh ngoài kia xem, chúng đang tìm một nữ nhân hay nam nhân!”



Tiểu Yến Tử giật mình suy ngẫm. Lúc nãy từ đám quan binh đến thị về, bất kì ai cũng nhận diện về một nam nhân, không ai nhắc đến nữ nhân. Hay chăng đây chỉ là một cái bẫy, rõ ràng nàng đang cải trang nam, nếu nhận diện nữ nhân đương nhiên sẽ không tìm ra, hoặc giả Hoắc Sinh kia không giống như nàng nghĩ. Sẽ nhất nhất giữ bí mật này chưa khui ra.Tại sao nàng sớm không nghĩ đến Hoắc Sinh mặc dù với nàng là một oan gia, nhưng trước nay là chính nhân quân tử, hết lòng vì nàng mà xả thân bao nhiêu chuyện, chuyện hớt lẻo lại càng là không thể, vậy mà nàng bị Bạch Mộ Ninh dọa cho xanh mặt sớm bỏ trốn như thế này, đúng là có tật giật mình mà.



Tiểu Yến Tử lập tức dãy nảy như lò xò bật tới gần Tề Lôi hắng giọng:



“Chuyện đó, ta sẽ suy nghĩ, trước tiên ta muốn hỏi tại sao ngươi biết ta là Triệu Mẫn.”



“Triệu Phạm Hoa từng là bằng hữu của ta, lúc ta gặp ngươi, ngươi chỉ là một tiểu nha đầu mười tuổi!” Tề Lôi khẽ đáp.



“Thì ra là bằng hữu của đại ca, vậy ngươi đã sớm biết ta ngay từ đầu, tại sao không phanh phui mà còn ép ta tham gia trận chung kết, không phải sớm loại được một đối thủ thì càng tốt sao?” Tiểu Yến Tử truy hỏi.



“Một nam tử như ta lại bị một tiểu nha đầu qua mặt, ngươi nói xem ta nên làm gì?” Tề Lôi khẽ quăng cho Yến Tử một cái lườm sắc bén đáp.



Yến Tử giật bắn lùi vài bước gật gật.



Thì ra là háo thắng vị kỉ, không muốn thua kém một nữ nhân, trực tiếp giữa bàn dân thiên hạ loại bỏ thẳng tay đây mà. Quả nhiên là nam tử thời trung cổ cổ hủ hiếu chiến mà.



Tề Lôi kia xem như nói xong, một đường bỏ đi chỉ để lại Yến Tử lật đật đi giữa phố.



Giữa tiết lạnh tháng mười một, thân xám nhỏ nhắn lạc giữa phố đông, đôi mắt tinh nghịch lóe lên ý cười sâu sắc. Khóe môi chầm chậm lộ ra một nụ cười gian xảo. Gió lạnh kinh hãi quét qua đám lá khô rồi vụt mất. Tựa hồ như lường trước sắp có biến cố xảy ra.



Ở phía Nam kinh thành, Sa Thủy đã chạy hết tốc lực mười vòng kinh thành vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, hắn ngồi thụp xuống đất, lau mồ hôi, khuôn mặt trắng trẻo bắt đầu nước mắt ngắn dài mếu máo:



“Tiên sinh ơi, ngài đâu rồi, mau về đi. Thủy nhớ ngài lắm rồi!!!”



Đám thị vệ đi cùng Sa Thủy thấy đội trưởng thân thủ bất phàm, một thân tuyệt đỉnh công phu lúc này như đứa trẻ ngồi lăn lê giữa đường khóc rống chỉ biết che mặt, tránh người qua kẻ lại biết được có quen biết lại mất mặt.



Từ xa bóng hắc y thị vệ mặt lạnh xé gió lao tới gấp giọng:



“Sa Thủy, còn ở đó làm gì. Mau đến trại doanh đại hội!”



“Hỏa huynh, tiên sinh còn chưa tìm được, giờ này mà còn tâm tư xem đại hội sao?” Sa Thủy vuốt mặt đáp.



“Triệu tiên sinh đang ở đại hội, ngài ấy quay về tham gia vòng chung kết rồi.” Sa Hỏa như nhạn, điểm mũi chân lên nóc nhà, chỉ để lại câu tổng kết rồi mất hút.



“Cái gì!!!” Sa Thủy vừa mừng vừa kinh hãi, hắn không chậm trễ lập tức thi triển khinh công lao đi, thoáng trong gió chỉ có tiếng hắn quất mạnh cùng gió lạnh:



“Bỏ đi rồi lại trở về, cái người kia xem chúng ta là trò chơi sao. Chết tiệt!!!!”