Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân
Chương 36 : Mỹ nhân đàm đạo phong tình các
Ngày đăng: 18:51 18/04/20
Đêm khuya thanh mát gối lạnh lùng.
Hạ nguyệt hờ hững ánh bình phong.
Mỏng manh chân tình người đâu biết.
Mỹ nhân bế nguyệt oán tương tư.
Bên trong Phong Tình Các nổi danh kinh thành, giờ lên đèn lúc này phi thường tấp nập. Từ ngoài cửa cho đến các nhã gian đều đã chật kín các vị mộ danh. Mỹ thực đầy bàn, cô nương kính rượu, khách làng chơi trêu đùa, phòng tình hữu ý, cực kì vui vẻ ồn ào, thực là tự do tự tại a.
Phong Tình Các vốn là kỹ viện đệ nhất kinh thành, hoa khôi đếm không xuể, tình nồng đếm không ngả, mỹ tửu mỹ thực đều vốn nằm ở đây, vậy nên không thể không nổi danh cho được.Nghe nói, cách đây vài canh giờ, Phong Tình Các đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân khuynh thành tá túc, nàng tình nguyện đêm nay trình diễn chọn một vị khách cùng nàng hàn huyên.
Danh tiếng chọn mỹ nhân của Phong Tình Các đã có thể vượt xa khỏi kinh thành, nên một khi Hầu Ma Ma đã mở lời, ắt nữ nhân kia phải khuynh thành như thế nào. Chính vì vậy tin tức nhanh chóng tràn lan khắp kinh thành, chẳng mấy chốc Phong Tình Các chưa đến giờ lành đã ngập tràn thượng khách.
Trên nhã gian tầng hai, phía Nam lôi đài, một bàn bốn người đã ngồi đó hơn mấy canh giờ. Bàn gỗ tinh xảo, vò rượu lăn lóc, mỹ thực vét cạn. Bóng xám nhỏ ngồi trên bàn, tay vẫn cầm đùi gà liên tục ngấu nghiến, hai hắc y nhân một lạnh một nóng ngồi bên cạnh ái ngại nhìn bát đĩa chất đống, lại nhìn đám xương gà khô héo, chỉ biết lắc đầu đỡ trán.Đối diện với bóng xám là bóng đỏ gương mặt tuấn tú đẹp tựa tiên nhân, môi đỏ, mắt đào, mũi thẳng, da mịn. Nếu nói rằng so với các mỹ nhân ngoài kia thực hơn bội phần thì cũng không ngoa chút nào, bởi từ khi người này bước chân vào Phong Tình Các rồi an vị ngồi trên nhã gian đã thu hút không ít ánh nhìn. Thật thà mà nói không chấp Hầu Ma Ma đến các cô nương hầu rượu, còn các nam tử mộ danh khách cũng mắt tròn mắt dẹt, nước miếng tràn đầy mà nhìn vị nam tử khuynh thành kia không chớp mắt. Lại nhìn làn ngực phẳng lỳ cùng y phục nam nhân thì tiếc nuối không thôi. Ngậm một tiếng thở dài.
“Tiểu Tử, đừng ăn nữa, ăn nhiều sẽ bị bội thực đấy!!” Bóng đỏ ôn nhu lên tiếng.
“Hoắc tướng quân, không phải lúc chiều ngài đã nói đưa ta ra ngoài chơi cho khuây khỏa, mọi việc đều do ngài an bài hết sao, không phải vì thấy ta ăn nhiều quá mà hối hận rồi chứ, không được đâu, không quân tử chút nào!!!” Bóng xám miệng không ngừng liếng thoắng vẫn chẳng quên gặm đùi gà tội nghiệp chỉ còn trơ lại bộ xương khô.
“Tiểu Tử ngươi chớ có nói vậy, bổn tưởng quân ta đã nói là làm, chỉ cần Tiểu Tử ngươi muốn, đi đâu, ăn gì ta đều có thể lo, chỉ là ngươi vừa giải hết độc tố, Cố Vệ Bắc đã dặn không nên ăn nhiều quá, ngươi còn không chịu nghe!!” Bóng đỏ nhíu mày lo lắng, vừa khuyên nhủ lại không dấu chút tức giận.
“Phải đấy tiên sinh, ngài đã ăn ba phần gà hầm Vân Quế, bốn đĩa thịt dê nướng còn có bốn vò rượu nữ nhi hồng. Ngài tính chôn luôn mỹ thực Phong Tình Các trong bụng ngài sao!!!” Hắc y thị vệ mặt cười vừa nói vừa bĩu môi, đôi mắt lấp lánh không dấu nổi bất lực.
“Ngưng!!!” Hắc y thị vệ mặt lạnh ôm kiếm hờ hững buông một câu.
Tiểu Yến Tử nhìn ba người kia vẻ mặt ngưng trọng hận thù nhìn miếng đùi gà bị Yến Tử ngậm chặt, nàng tiếc nuối nhả ra, hớp một ngụm trà khoát tay.
“Cái đám người này, thân ta ta tự lo, đến phiên các người sao?”
Hai hắc y thị vệ nghe vậy liền đập bàn bật người dậy:
“Thân ngài ngài lo ư, tiên sinh nói vậy mà không thấy xấu hổ với liệt tổ liệt tông sao?” Sa Thủy trừng mắt lớn giọng : “Tự lo mà biết trúng Âm Quỳ vẫn thản nhiên dấu, biết nguy hiểm vẫn tự mình bỏ trốn khỏi kinh thành, biết âm quỳ chưa giải được lại để tâm tư lao lực đến thổ huyết, ngài mà có mệnh hệ gì thì thôi đi, nhưng thủ cấp của chúng ta lúc đó chỉ chờ ngài mang về chôn thôi đấy!!!”
Tiểu Yến Tử nhìn vẻ mặt nghiêm trọng ngưng trệ của hai người kia, biết là keo này thua rồi. Thôi thì đã tẩn một bữa chùa no say, ngang đó ngưng được rồi đành ngoan ngoãn buông bỏ đùi gà cười xòa:
“Sa Hỏa, Sa Thủy mau ngồi xuống, có gì từ từ bàn bạc.” Yến Tử ké vạt áo hai hắc y thị vệ, lại hướng mắt về lôi đài hoan hỉ: “Các ngươi xem, bên ngoài sắp có kịch hay rồi kìa, các ngươi tức giận vậy lại bỏ qua cơ hội ngắm mỹ nhân cho xem!”
“Chư vi đừng nôn nóng, phàm là nam nhân, ai chẳng muốn được nhìn mặt mỹ nhân. Nhưng Phong Tình Các có quy định, chỉ có vị công tử được Lệ cô nương chọn mới được phép vào trong, cảm phiền chư vị về lại nhã gian thưởng trà!”
Hoắc Sinh không đáp lấy nửa lời, chỉ lặng lẽ lấy trong ngực ra hai tờ ngân phiếu đưa cho Hầu ma ma trầm giọng:
“Nhiêu đây đã đủ?”
Hầu ma ma nhìn thấy hai tờ ngân phiếu thì mắt sáng như đèn pha lập tức cười hòa đưa tay hướng sương phòng mỹ nhân nói:
“Quy định là của ta đặt ra, có thể thay đổi, có thể thay đổi, ha ha. Chư vị, phòng đằng đó. Thỉnh!”
Tiểu Yến Tử cứng họng trân trối nhìn ba vị mặt mũi như lâm đại địch kia nhất nhất theo sát Yến Tử cùng vào phòng mỹ nhân. Người ta nói ‘Một khắc đêm xuân, đáng giá ngàn vàng’ , các vị này có phải là muốn phá đám đêm xuân của người ta không.
Yến Tử bất lực đành ngậm ngùi đẩy cửa vào phòng.
Trong gian phòng nhỏ, hoa đa sắc trải đầy, bàn gỗ tràn đầy mỹ thực, phía bên kia, chiếc giường nhỏ trải lụa đỏ, đèn cầy soi tỏ bóng nữ tử mảnh khảnh phiêu dật đang hướng mắt ra ánh trăng sáng rực bên cửa sổ đưa lưng về phía chúng nhân, trong ánh nến leo lắt, vòng eo thon nhỏ như mơ như ảo, tấm lụa mỏng nhẹ khoác trên đôi vai gầy, thân ảnh mỏng manh khiến người khác không khỏi sinh lòng tiếc thương.
Tiểu Yến Tử cùng Hoắc Sinh, Sa Hỏa, Sa Thủy từ tốn bước đến trước bàn gỗ, Yến Tử hướng nữ tử kia ôm quyền:
“Tại hạ Triệu Phạm Hoa hôm nay có diễm phúc cùng Lệ cô nương đàm đạo, thật không biết dùng mỹ từ nào để diễn tả hết, chẳng hay quý tính đại danh của cô nương đây là!”
Thân thể nữ tử khẽ động, chân sen chầm chậm xoay, mỹ nữ quay đầu lộ ra khuôn trang xinh đẹp tuyệt trần, mày liễu, mắt hạnh, dung nhan như ngọc, làn da trắng nõn không tì vết, trên khắp thân thể không chỗ nào không để lộ sự tinh xảo, mọi hành vi cử chỉ đều cho người khác cảm giác kinh diễm không thốt nên lời. Nữ tử nhẹ hạ mình thi lễ.
“Tiểu nữ Lệ Y đa tạ Triệu công tử ưu ái!”
Thân thể uyển chuyển, mắt chứa ẩn tình, linh động say mê.
Hoắc Sinh phong lưu đa tình, đã đốn hạ bao nhiêu mỹ nhân khắp kinh thành, nhưng mỹ nữ trước mặt đây quả thật nhan sắc kinh diễm khiến cho hắn khá kinh ngạc.
Sa Hỏa, Sa Thủy tựa như bị Lệ Y cướp mất hồn, đơ như khúc gỗ quên cả thở.
Tiểu Yến Tử khuôn mặt trắng xanh, đôi mắt run rẩy, miệng há hốc, đồng tử thu nhỏ. Nàng như không tin nổi vào mắt mình, chầm chậm xải bước tiến gần đến trước mặt nữ tử kia dò xét.
Mắt tròn dâng nước, kinh hãi tột độ, môi mọng mấp máy thanh âm run rẩy:
“Là cậu, Tử Du!”