Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 43 : Lễ thành thân thế kỷ

Ngày đăng: 18:51 18/04/20


Ngày hai mươi tháng chạp đã đến. Ngày này mọi năm chúng bách tính đại Sở cũng chỉ đơn giản vui vẻ sắm tết, chầm chậm đến ngược ngày đón mừng năm mới. Chỉ là ngày này năm nay khác với mọi năm. Đối với bách tính đại sở nói chung và muôn dân kinh thành hoa lệ nói riêng đã ngóng đợi ngày này đến từng giây, từng khắc bởi ngày này chính là ngày thành thân của Giám Quốc Công đại Sở; Người dọn tàn tích của tiên đế, oai nghiêm ngồi lên ngai vàng cao cao tại thượng, khiến cho muôn dân kính phục quỳ rạp dưới chân đã gần hai mươi tư tuổi mới chịu thành thân.



Mọi thông tin về giám quốc vương phi tương lai đều là những thông tin nóng hổi nhất đáng được săn đón. Nghe đâu giám quốc vương phi không còn phụ mẫu, đại tướng quân Hoắc Tâm cùng Hoắc phu nhân lại có giao tình không nhỏ với giám quốc vương phi nên nhận nàng làm nghĩa tử. Đứng ra làm chủ hôn cho nàng, để nàng lưu lại tướng phủ như đứa con thứ tư của ngài.



Chính vì vậy mà từ sáng sớm. Ngoài cổng tướng phủ đã kết đèn treo hoa rất lộng lẫy, so ra còn hơn cả lễ thành thân của bộ hộ thị lang Hoắc Thiện dạo trước đủ cho thấy đại tướng quân coi trọng vị vương phi này như thế nào.



Vì đây là lễ thành thân của hoàng thất, nên dĩ nhiên không được tổ chức bình thường như những lễ thành thân khác.



Lễ sẽ được diễn ra trong đại điện hoàng cung, ban đầu đoàn rước dâu sẽ đến tướng phủ đón tân nương, sau đó đi một vòng kinh thành tiến thẳng vào hoàng cung làm lễ lập Giám Quốc vương phi tương đương với vị trái Hoàng Hậu đại Sở.



Chúng bách tính khi đó có thể đứng thành hàng trên con đường đi vào cung để chào đón đoàn rước dâu. Có thể năm khi mười hoạ may mắn sẽ có thể nhìn thấy dung nhan của Quốc Công cùng Giám Quốc vương phi đương triều.



Đó chỉ là nếu như hoặc giả sử trong vọng tưởng. Ai cũng biết rằng người của hoàng thất làm việc rất chặt chẽ, có quy củ. Người của Quốc Công đâu dễ cho kẻ nào nhìn trộm được nàng.



Mặc kệ cho việc có thể nhìn thấy thiên tuế hay không, chúng bách tính từ sáng sớm đã lấp đầy mọi ngả đường kinh thành đủ cho thấy tấm lòng kính ngưỡng của chúng bách tính đối với Quốc Công đã đồng thời san sẻ cho vị vương phi bí ẩn kia.



Giờ Dần hai khắc. Tại sương phòng phía Tây viện phủ đại tướng quân.



Trong Tây viện nồng đượm trầm hương, cung nhân hoàng cung được điều động phái tới tân trang hầu hạ cho Tiểu Yến Tử đi đi lại lại, tay chân bận rộn cực kì tấp nập ồn ã a.



Trong sương phòng. Yến Tử đang được một cung nhân trang điểm. Một nữ tỳ cẩn thận búi tóc cho nàng. Xung quanh phòng là các vị ma ma cùng nha hoàn tất bật soạn sửa xính lễ, chăm chú chỉnh trang xiêm y đỏ rực lộng lẫy treo trên giá. Bên cạnh Yến Tử là đại tiểu thư Hoắc Kỳ Thư trầm trồ tán dương:



”Mẫn tỷ, hôm nay tỷ thực xinh đẹp mỹ miều a!”



Tiểu Yến Tử ngắm mình trong gương đồng cũng thoáng ngạc nhiên, thì ra nàng hợp với phong cách trang điểm cổ đại như vậy, cũng không tệ a.



”Tiểu thư!!!” Tiểu Phi từ ngoài cửa chạy ào vào như một cơn gió hớt hải kinh hô: “Đoàn rước dâu đã chuẩn bị khởi hành rồi!”



Nghe Tiểu Phi nói vậy, chúng nhân ngồi trong phòng khẩn trương gần chết, lập tức vây lấy Yến Tử trực tiếp giúp nàng mang xiêm y vào. Ngay cả Hoắc Kỳ Thư cũng mất bình tĩnh, nhanh nhanh chóng chóng tỉ mỉ cài trâm lên đầu Yến Tử.



Còn bạn Yến Tử nhà ta, nhân vật chính ngày hôm nay cũng thực là bình tĩnh điềm đạm, an yên phó mặc cho đám người xung quanh xoay nàng như chong chóng. Chỉ nhẹ nhàng khoác xiêm y rực rỡ trang trọng kia lên người.



Nhìn thì thấy ngay vị tiểu thư này cũng thực điềm tĩnh, coi như cũng có phong thái quý tộc a.Nhưng thực ra trong đầu nàng đang có một cơn bão lớn....



Hỏng rồi, đại sự hỏng bét rồi. Làm sao đây, sao ta lại đi đến bước đường này luôn chứ. Ta sắp trở thành vương phi, chức danh ngang cơ Hoàng Hậu. Là Hoàng Hậu đấy, không đùa đâu. Mà làm Hoàng Hậu thì thôi đi, đằng này tướng công ta còn là Quốc Công Lưu Dĩ, là Lưu Dĩ đấy. Hảo soái lắm, tài giỏi lắm, nhiều tiền lắm mà cũng tàn nhẫn bá đạo lắm, đời này ta ngàn vạn lần ta không ngờ đến sẽ lấy một đại gia của Đại Sở tài mạo song toàn, là trùm cuối của mấy bộ tiểu thuyết như vậy đâu. Ta đã mất bảy ngày để làm quen với chuyện này cơ mà tại sao bây giờ vẫn như vừa rớt từ trên trời xuống vầy nè. A, quá kinh khủng rồi, quá sức tưởng tượng rồi.




“Hừ, một kẻ tầm thường như ngươi cũng đòi làm Giám Quốc Vương phi sao, không xứng!” Nữ tử hắc y dương kiếm lên cao, mắt lạnh hét lớn: “Chết đi!!!”



Tiểu Yến Tử trừng mắt nhìn lưỡi kiếm sáng bóng kia, lại tính đến không biết lần này là lần thứ n nào nàng bị tập kích đòi giết đây, quả nhiên ở cổ đại mạng người chỉ là lá cây mà. Ngay cả ở phòng tân hôn trong cung điện nguy nga này cũng có thể bị tập kích, đúng là tìm mọi cách ngăn nàng thành đại gia nhiều tiền sống sung sướng nửa đời còn lại trên vàng đây mà. Dễ thế sao?



------



Đại điện gần ngự hoa viên lúc này đang là nơi tổ chức yến tiệc thượng đãi các vị khách đến chúc phúc cho lễ thành thân long trọng linh đình của Quốc Công.Lưu Dĩ một thân trường bào đỏ rực ngồi cao cao tại thượng trên long sàn, bàn tiệc của hắn bày đầy mỹ thực cùng mỹ tửu hảo hạng. Xung quanh quan viên đại thần không bỏ qua cơ hội chuốc rượu, liên tục thay nhau nốc rượu vào người Lưu Dĩ.



Lưu Dĩ căn bản từ khi lên ngôi đã luyện được tửu lượng ngàn chén. Chỉ là qua hai canh giờ tiếp đã mấy tầng rượu, hai má đã bắt đầu ửng đỏ, nhưng có lẽ vì là ngày vui, hắn đã để cho bản thân mình buông thả một lần, vì vậy mà không từ chối ly rượu mừng của đám người kia.



Trong lúc yến tiệc đang rộn ràng thì bỗng nhiên một ám tiễn hướng Lưu Dĩ bay tới. Lưu Dĩ mặc dù hơi ngà ngà nhưng vẫn rất minh mẫn, thân thủ lúc này lại nhanh hơn khi thường gấp bội nên nhanh chóng tránh được ám tiễn đang hướng tay hắn bay tới.



Lập tức bên ngoài thị vệ hô lớn: “Có thích khách!”



Đám người xung quanh chủ yếu là quan viên nghe thấy thích khách cùng một đám hắc y nhân xông vào liền xanh mặt náo loạn chạy vào một chỗ ẩn nấp, để mặc cho thị vệ cùng binh lính ngoài kia trấn áp.



Hạ thừa tướng cùng một số quan viên nhanh nhẹn đến hỏi han tình hình Lưu Dĩ. Lam Thất cùng cấm vệ quân nhanh chóng tạo thành hàng phòng ngự vững chắc bảo vệ Lưu Dĩ phía sau lưng.Lưu Dĩ hướng mắt nhìn đám hắc y bên kia, mày lưỡi mác khẽ nhíu, dường như vừa nhận ra điều gì đó. Lập tức, chỉ trong chớp mắt, mắt lạnh của hắn trợn trừng, gấp giọng:



“Cung Kiến Giáp!!!”



Lưu Dĩ nhanh như nhạn điểm mũi chân thi triển khinh công hướng cung Kiến Giáp mà đi, mặc kệ một đám hắc y nhân đang lộn xộn chọc thủng hàng phòng ngự vì Lưu Dĩ đột phá vòng vây không màng an nguy của mình kia.



Phía đằng sau hắc y vẫn tiếp tục đuổi theo Lưu Dĩ, Lam Thất cùng cấm vệ quân vừa thi triển khinh công vừa bày ra công phu trên không hư hư thực thực cùng hắc y múa kiếm. Chỉ là giữa màn đêm lạnh kia, hắc y nhân quả thực nắm rõ hoàng cung trong lòng bàn tay, nhanh nhẹn bủa vây tứ phía chặn đứng bước chân của Lưu Dĩ.



Lưu Dĩ rút đao từ một cấm vệ quân trực tiếp giao đấu với hắc y nhân, trong khuôn mặt nghiêm túc ánh lên sát khí thâm trầm, mỗi đòn hắn tung ra là một đòn chí mạng khiến cho bất kì hắc y nhân nào có vọng tưởng ngáng chân hắn đều hoảng sợ lùi ba bước.



Lưu Dĩ thuận thế hướng cung Kiến Giáp xé gió lao đi, chẳng mấy chốc mà đến. Vừa đến nơi đã thấy một đám cung nhân cùng công công nằm rải rác như ngả rạ trên nền đất. Bước chân Lưu Dĩ thoáng mất bình tĩnh vội vàng đạp gió phi thẳng vào phòng tân hôn.



Đập vào mắt hắn là căn phòng có một đám nha hoàn nằm thẳng tắp trên sàn, đáng lẽ ra lúc này tân nương đang an yên ngồi trên giường nhưng trên giường chỉ có mảnh vải khăn choàng đỏ cùng mũ phượng nằm chỏng chơ, lạc lõng.



Lưu Dĩ cầm mảnh vải trùm đầu lên tay, lòng hắn lạnh đi. Mắt phượng phát ra sát khí, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt lạnh lẽo tang tóc hệt như quỷ Diêm La hét lớn:



“Tiểu Yến Tử!!!!!”