Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 57 : Rơi vào ngục tối

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Yêu nghiệt.



Tiểu Yến Tử chỉ có thể dùng từ này để diễn tả Hoắc Sinh. Nét đẹp ma mị cùng chất giọng dịu dàng kia rất dụ người. Hắn lại bất chấp nguy hiểm, thương thế đầy mình mà đi theo bảo vệ nàng. Nam nhân này sao lại ngốc nghếch như vậy chứ. Nếu nàng chưa có Lưu Dĩ, e rằng cũng ngu ngơ mà rơi vào lưới tình của hắn. Thật nguy hiểm.



Nàng cùng Hoắc Sinh kẻ trước người sau im lặng như vậy chẳng mấy chốc mà đến đến hồ Tịnh Vân.



Bầu trời đêm tĩnh mịch, hồ nước dập dờn, gió đùa cành cây, trăng non đổ xuống mặt hồ, xa xa tiếng tu hú kêu, cảnh vật xung quanh bị màn đêm đen đặc bao vây.Đúng giờ Tí hai khắc. Hồ Tịnh Vân không một bóng người.



Hoắc Sinh để Yến Tử trong tầm mắt hắn, phạm vi hắn có thể cản được bất kỳ mối nguy hiểm nào xảy đến với nàng. Vẻ mặt ngưng trọng, hắn giữ chặt chuôi kiếm trong tay cảnh giác xung quanh.Tiểu Yến Tử quan sát màn đêm tĩnh mịch, nàng quả thật nể phục đám ảnh vệ cùng Sa Hỏa. Có thể lẩn trốn trong bóng tối tài tình như vậy mà nàng không hề phát giác.



“Vèo!”



Một ám tiễn từ đâu bay đến phía Hoắc Sinh. Hoắc Sinh nhanh như chớp đưa tay chụp lấy. Hắn rút ám khí từ trong tay áo phóng ngược lại nơi ám tiễn bay đến, cùng lúc đó đám ảnh vệ được Lưu Dĩ phân phó theo sát Yến Tử nhảy ra bay về phía nơi phóng ra ám tiễn kia.



Tiểu Yến Tử không chút hoảng hốt, giật lấy mảnh giấy nhỏ được gắn trên ám tiễn trong tay Hoắc Sinh. Trong tờ giấy chỉ ghi vẻn vẹn:



“Rút ảnh vệ.



Phía nam hồ!”



Sắc mặt Yến Tử tối lại, nàng vò nát tờ giấy bực bội ném xuống đất: “Ảnh vệ của ta bị phát giác rồi!”



Nghe nói vậy đám Sa Hỏa không cần ẩn nấp nữa trực tiếp lao ra trước mặt nàng bẩm báo:



“Nương nương, xung quanh đây đã bị bao vây. Tên phóng ám tiễn đã bỏ chạy. Ảnh vệ vừa nãy đã đuổi theo!”



Trốn tránh như vậy, Yến Tử liền biết đám người kia hiểu rõ thực lực của ảnh vệ xung quanh nàng không phải đối thủ của chúng. Tiểu Yến Tử trầm mặc một chút, lại đưa mắt sang Hoắc Sinh như muốn dò xét.



Hoắc Sinh chưa có nửa khắc rời mắt khỏi nàng, thấy nàng để mắt đến hắn, khóe mắt có chút vui mừng bình tĩnh nói:



“Bất kể nàng quyết định như thế nào, ta cũng đều nguyện ý làm theo!”



Tiểu Yến Tử thật sự muốn đấm cho yêu nghiệt này một cú cho hắn tỉnh ra. Sao hắn có thể dành tình cảm không thể nào được đáp lại cho nàng một cách hồ đồ như vậy chứ. Đúng là hết thuốc chữa mà.



Nàng thở hắt ra một hơi kéo lệnh đám ảnh vệ ẩn nấp kia ra ngoài cùng đám Sa Hỏa hạ lênh:



“Mau đến tây hồ, bọn chúng chắc chắn sẽ xuất hiện ở đó, bắt được người lập tức cứu đại ca ta, tình thế khẩn cấp, lập tức rời đi. Ta ở đây đã có Hoắc tướng quân lo, sẽ đến sau!”



Đám người nghe mật lệnh kia cùng vẻ mặt cương nghị của nàng liền không nghĩ ngợi bật người rời đi.



Sa Hỏa cùng ảnh vệ đứng đầu thi triển khinh công chưa được năm dặm, liền cảm thấy có điều gì đó không đúng lập tức xoay người.



Bên hồ Tịnh Vân trống trơn. Hai người đó đã biến mất.



Hoắc Sinh một tay đỡ Yến Tử thi triển khinh công đến nam hồ mà không bị bất kỳ ai phát giác. Tuy rằng vết thương của hắn vẫn chưa lành nhưng khinh công của Hoắc Sinh cả đại Sở không mấy ai bì kịp. Hắn thừa biết Yến Tử rất coi trọng Triệu Phạm Hoa, vì vậy mà cố ý lừa đám ảnh vệ đi nơi khác. Nếu nàng trực tiếp bảo bọn họ quay về đương nhiên họ sẽ sống chết đi theo nàng. Ảnh vệ chỉ được làm theo lệnh đi theo chủ nhân, phục tùng chủ nhân đến chết. Đó là quy tắc. Dùng đến hạ sách này chứng tỏ nàng thật sự đã hết cách. Tính mạng Triệu Phạm Hoa đang bị đe dọa, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.




“Không được!” Triệu Phạm Hoa cương quyết: “Muội ở đây để ta đi tìm, mấy con đường đó rất tối rất nguy hiểm, lỡ như...”



Tiểu Yến Tử cười trấn an: “Đại ca yên tâm, muội biết chút võ công lại tinh mắt hơn huynh, thân thủ muội không tồi. Bệnh tình của huynh chưa khỏi hẳn, huynh mà đi rồi ngã xuống đấy như Hoắc tướng quân muội đỡ không nổi đâu. Cứ bình tĩnh đợi muội!”



Nói rồi không để cho Triệu Phạm Hoa kịp mở miệng liền chạy vụt đi.



Triệu Phạm Hoa bất an nhìn bóng Yến Tử đi khuất. Nha đầu này sao có thể không lo cho được, khi có chuyện gì cũng tự mình gánh vác, không chịu mở miệng nhờ vả ai. Nhớ lại ba năm trước sau khi tỉnh lại. Nàng trở nên hời hợt và xa vời với hắn, không chút thái độ nào đối với sự ra đi của phụ mẫu, lúc đó hắn chỉ nghĩ đơn giản nàng mất trí nhớ. Không nhớ đến tình thân là lẽ đương nhiên. Sau đó nàng cùng hắn trải qua cái đói triền miên, huynh muội nương tựa vào nhau mà sống, nàng cũng không còn xa cách lạnh lùng với hắn mà trở nên nhu hòa đôn hậu hơn. Biết rõ tình cảm đại ca dành cho nàng nên có chuyện khó khăn đều giúp hắn đỡ lấy. Người trọng tình trọng nghĩa như nàng tuy khác xa với lúc xảy ra biến cố nhưng rõ ràng hắn nhận ra, ai tốt với nàng, nàng sẽ dốc hết lực tốt lại với người đó.Lúc này nàng vội vàng như vậy là vì biết Hoắc Sinh nặng tình với mình, vết thương của hắn lại nghiêm trọng hơn là vì bảo vệ nàng nên mới muốn nhanh chóng đưa hắn thoát khỏi đây. Nàng đã quyết như vậy thì đành để mặc thôi.



Triệu Phạm Hoa trầm ngâm một hồi liền nghe tiếng bước chân lại gần. Tiểu Yến Tử trở về mang theo nụ cười rạng rỡ:



“Đại ca, muội tìm được một mật thất thông ra hang động, chỗ đó có khe suối nhỏ và lá thuốc, chúng ta mau đưa Hoắc tướng quân đến đó chữa trị cho huynh ấy.”



“Được!” Triệu Phạm Hoa không khỏi mừng rỡ vội vàng đỡ Hoắc Sinh lên cùng Yến Tử rời đi.



Quả nhiên vòng vèo một hồi, ba người họ tìm được một hang động nhỏ ẩm ướt, phía duới là một dòng sông nông, hai bên mọc đủ các loại lá hoa. Phía trên hang động có một lỗ nhỏ chỉ bằng cái chậu đưa không khí vào bên trong. Tuy nhiên cái lỗ đó quá cao lại quá bé, căn bản không thể từ đó mà chui ra ngoài.



Mặc kệ, tìm cách kéo dài mạng sống cho Hoắc Sinh trước đã. Triệu Phạm Hoa lấy nước cho Hoắc Sinh uống, Tiểu Yến Tử tất bật dùng ánh sáng nhỏ nhoi phân biệt lá thuốc bắt đầu điều chế.



Ba người họ cứ như vậy mà cố gắng sống xót bên dưới mật thất kia,



----



Sau khi uống nước cùng lá thuốc Yến Tử điều chế, sắc mặt Hoắc Sinh đã dần dần ửng hồng. Hắn từ từ mở mắt, nhìn xung quanh tối đen như mực, loáng thoáng bên tai có tiếng nói chuyện:



“Mẫn à, muội đừng tìm nữa, muội đã tìm suốt hơn ba ngày rồi. Nghỉ ngơi một lát đã, mau lại đây uống nước cho đỡ đói!”



“Muội uống rồi, huynh cứ đợi đó đi, muội đi thêm một vòng nữa, nhất định sẽ tìm thấy lối ra!”



“Mẫn!”



Tiếng Triệu Phạm Hoa thở gấp mệt mỏi, lại chua xót bất lực, dường như vào nơi ẩm thấp thiếu không khí này, bệnh tình lúc trước của hắn lại trở nặng. Hai nam tử hán sức cùng lực kiệt nằm một chỗ, chỉ đành phó thác cho nữ tử nhỏ bé tìm đường ra. Triệu Phạm Hoa cắn môi, như nín nhịn tiếng nức nở. Hắn cảm thấy thật vô dụng.Hoắc Sinh cả người không thể động đây, đầu óc mơ hồ biết được người đó chịu khổ, nhưng vết thương trước ngực đã khiến hắn tê liệt, hoàn toàn không thể nhấc nổi dù là ngón tay. Không thức ăn, không thuốc uống, Hoắc Sinh vì thế mà mê man liên tiếp hai ngày. Hắn cố gắng cắn lưỡi đến bật máu để lấy lại tỉnh táo. Quả nhiên có hiệu quả.



Hoắc Sinh khó khăn ngồi dậy, đã thấy Tiểu Yến Tử lảo đảo đi về, sắc mặt rất tệ, môi khô bợt bạt, hai má hơi hóp vào, đôi mắt mệt mỏi đỏ lên tia máu. Nàng đưa mắt nhìn Hoắc Sinh, đôi mắt tuyệt vọng vương chút lệ:



“Không có lối ra!”



Tiểu Yến Tử nói xong, nàng như một cành liễu rơi xuống đất ngất đi. Nàng đã vượt quá giới hạn cầm cự của bản thân.



Đói quá, mệt quá. Nàng muốn ngủ.



Trước khi ngất đi, trong đầu nàng lóe lên một hình bóng cao ngạo lạnh lùng. Đôi mắt trầm u bức người đang đơn độc đứng một mình chờ nàng.



Lưu Dĩ! Mau đến cứu thiếp.