Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 63 : Sự thật

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Tiểu Yến Tử thầm nghĩ. Đây liệu có phải chiêu bài thu phục của Lưu Dĩ hay không. Dễ lắm, Lưu Dĩ có tài thu phục người, đang lúc chiến tranh lạnh, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào thuần phục nàng.



Nhưng nếu nàng vùng vẫy, căn bản sức lực này không thể thắng được hắn. Nếu nàng la hét, càng không ai có thể can ngăn. Người ta làm chuyện vợ chồng, tên rỗi hơi nào dám xông vào chứ. Lúc này chỉ có thể lấy nhu đánh cương, khiến cho hắn không đành lòng mà buông tha thôi.



Ngẫm nghĩ hồi lâu, cổ Yến Tử đã bị Lưu Dĩ miết đến đỏ ửng. Nàng vùng người ra khỏi vòng tay hắn. Quay đầu đối diện với đôi mắt trầm u đó.



Ngón tay thon nhỏ của nàng nhanh chóng tháo đai lưng của mình xuống, chưa đến vài giây, tiết y trên người nàng đã buông xuống nền đất dài, chỉ để lại thân thể xích lõa nõn nà dưới ánh nến lập lờ đến say lòng người.



Mái tóc đen mượt phủ trước ngực, đôi mắt to tròn lúc này lạnh lẽo vô tình, y hệt như đôi mắt của Lưu Dĩ lần đầu nàng nhìn thấy. Lưu Dĩ lặng yên ngắm nhìn nàng, đáng lý ra hắn phải lấy làm vui mừng vì nàng chủ động như vậy. Nhưng tại sao trong mắt hắn chỉ có giận dữ, không có chút vui vẻ.Trong bóng đêm, giọng nói trong trẻo của nàng cất lên:



“Thân thể thần thiếp là của thiên tuế. Người muốn làm gì, quyết định như thế nào đều là tùy vào một ý niệm của người. Cũng giống như cách người tùy ý hạ sát, không cần phải hỏi ý kiến một ai. Đã như vậy, Yến Tử cũng chỉ có thể để mặc người tùy ý mà làm. Thỉnh!” Yến Tử coi như không nhìn thấy đôi mắt đã lạnh đến âm độ của Lưu Dĩ, thản nhiên nhắm mắt như chờ Lưu Dĩ tới xử nàng.



Mày Lưu Dĩ cau chặt, từ trước đến giờ, những kẻ cứng đầu như nàng đều đã sớm chết dưới tay hắn. Vậy mà nàng lại không ngừng đối đầu với hắn, cũng không chút sợ hãi. Hắn hận bản thân không cách nào có thể đả thương nàng.



Lưu Dĩ cúi xuống nhặt tiết y rơi trên đất, khoác lên tấm lưng trần của nàng. Hắn ghé sát vào tai nàng, nói với chút bất lực:



“Khuya rồi, nàng ngủ sớm đi.”



Lưu Dĩ như một cơn gió, chớp mắt đã rời khỏi sương phòng, để lại Yến Tử trầm mặc đứng đó.



Hôm nay nàng đã hai lần thắng Lưu Dĩ. Chỉ là nàng đả thương trái tim hắn. Chính nàng cũng không thoải mái, trong lòng lại thoáng đau thắt từng cơn.



Leo lên giường, vật lộn với chăn gối mãi không ngủ được.




Lưu Dĩ có chút kinh ngạc, hắn dừng bút, liếc nhìn Yến Tử nhu thuận tựa đầu lên vai hắn. Đôi mắt tinh nghịch của nàng lấp lánh nước, lại dịu dàng ôn nhu, không còn lạnh lẽo bi thương như lúc nãy.



Lưu Dĩ ngồi im như vậy, để mặc nàng ôm cổ hắn. Có lẽ nàng và hắn có thần giao cách cảm, không cần nàng nói, hắn cũng biết được nàng đã hiểu cho hắn. Có thể thôi chiến tranh lạnh.



“Người không hỏi vì sao thần thiếp đến đây sao?” Yến Tử không dấu tò mò. Lúc nãy phu thê nàng còn chiến tranh, bây giờ nàng nguyện ý sà vào tay hắn. Hắn lại không chút nghi hoặc, cũng không dò hỏi.Lưu Dĩ vươn tay kéo Yến Tử ngồi lên đùi, để cho đầu nàng tựa vào vòm ngực rộng lớn, bàn tay khẽ vuốt tóc nàng đáp: “Nàng muốn đến hay đi đều tùy ý. Khắp thiên hạ này đều là của nàng, bổn vương cần phải thắc mắc sao?”



Thân thể Yến Tử khẽ rung, tựa như là đang cười. Nàng ôm lấy eo Lưu Dĩ, khẽ nói:



“Thần thiếp không ngủ được, người cứ tiếp tục làm việc đi, thần thiếp sẽ không làm phiền người.”



Nói rồi nàng vùi mặt vào ngực hắn, siết chặt lấy lưng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.



Khóe môi Lưu Dĩ chầm chậm nở rộ ra một nụ cười. Đáy mắt u buồn đã khôi phục lại sinh khí. Trong lòng lại phấn chấn đến lạ.



Hắn vỗ vỗ lên lưng nàng, dịu dàng ru ngủ. Tay còn lại tiếp tục cầm bút phê duyệt tấu chương.



Có lẽ tất cả những gì hắn làm chỉ để mong có được điều này.



Hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy.



----