Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 67 : Chân nhân

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Gió lùa bờ liễu giục nắng vàng.



Mây vần che ngày nhạt vầng quang.



Bên trong đình viện nhỏ phủ tướng. Thân ảnh của năm người Tiểu Yến Tử, Hoắc Sinh, Cố Vệ Bắc, Hoắc Kỳ Thư và Hoắc Thiện ngồi trên bàn trà thư thái đàm đạo. Sức khoẻ của Hoắc Sinh sau vài ngày đã hồi phục rất nhanh, vì quá buồn chán nên mới nảy ra ý nghĩ tụ họp đàm đạo.



”Kỳ Thư, còn không mau tạ lỗi với vương phi!” Hoắc Thiện ngồi bên cạnh Hoắc Kỳ Thư nghiêm mặt nhắc nhở.



Hoắc Kỳ Thư sau khi biết được Yến Tử dùng cơn giận dữ của nàng, nói những lời bịa đặt để kích động nàng khiến Hoắc Sinh tỉnh lại. Tâm tình không khỏi vừa hổ thẹn vừa có lỗi.



Nàng rót một chén trà cung kính cúi đầu trước Yến Tử thấp giọng.



”Mẫn tỷ....Vương phi. Kỳ Thư quả thực vì quá xúc động mà không biết phân biệt phải trái lớn bé, có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn. Chén trà này coi như chuộc tội. Mong nương nương thứ tội cho kỳ thư.”



Sớm biết tính cách Yến Tử khoáng đạt rộng rãi, không chấp nhặt lỗi của người quen, nhưng đã làm thì phải chịu. Hoắc Kỳ Thư nhận ra điểm tốt của Yến Tử, trong lòng liền có chút sợ hãi. Chỉ lo nàng đắc tội với Yến Tử, lại khiến nàng phật lòng mà mất đi một tỷ tỷ tốt.



Yến Tử khoanh tay, giả bộ nghiêm nghị nói:



“Muội suýt nữa đâm chết ta, có thể một chén trà tạ lỗi liền xong?”



Hử. Chúng nhân nhất thời bất ngờ không biết nói gì.Tiểu Yến Tử bình thời không bao giờ chấp nhặt người thân, nói tốt thì không hẳn nhưng xấu xa chắc chắn không phải, trước nay lại cực kì độ lượng với Hoắc Kỳ Thư, chắc bởi lẽ nàng là nữ bằng hữu duy nhất. Chỉ là thái độ này là gì đây???



“Kỳ Thư thật tình vì quá xúc động, nên...” Kỳ Thư không quen vẻ mặt cứng như quan tài của Yến Tử, nhất thời run rẩy không biết nói gì.



“Mẫn Mẫn! Kỳ Thư là vì ta mà bồng bột, muội có thể lưu tình muội ấy có được không?” Cố Vệ Bắc ngồi bên cạnh gượng gạo chen một câu.



Hoắc Sinh, Hoắc Thiện cùng Tiểu Yến Tử nhướn mày. Đây là gì là gì đây? Tình chàng ý thiếp sao? Trước nay Cố Vệ Bắc rất thờ ơ với Kỳ Thư, sao hôm nay lại ra mặt giải vây như vậy.Hoắc Kỳ Thư há hốc mồm kinh ngạc như không tin vào tai mình. Sau đó liền giãn ra một nụ cười thỏa mãn.



Hoắc Sinh liếc mắt đến Tiểu Yến Tử, tuy vẻ mặt nàng rất nghiêm túc nhưng lại không che dấu ý cười gian xảo. Hắn rất rõ tâm địa nàng như thế nào. Không những không ngăn cản mà còn bồi một câu.



“Kỳ Thư! Làm sai thì phải chịu. Muội đã qua tuổi cập kê, những chuyện hồ đồ như vậy còn làm ra được. Nếu không phải lúc đó nhị ca nhanh tay. Hôm nay muội còn mạng mà quỳ ở đây hay không?”



Hoắc Thiện hơi ngẩn người, lại thấy mắt Hoắc Sinh đảo một vòng sang Cố Vệ Bắc, hắn liền ba lên một tiếng, phạch chiến phiến ra phe phẩy bồi tiếp:



“Nương nương, người tuyệt đối không được tha cho Kỳ Thư, muội ấy từ nhỏ tính cách bạo ngược không ai nói nổi. Bướng bỉnh đến độ bà mối đến đạp gãy cửa tướng phủ vẫn không dám rước về. Hôm nay hạ quan ủng hộ nương nương thay mặt phụ mẫu giáo huấn muội muội một trận. Tránh sau này lại làm chuyện mất đầu.”



“Hoắc Sinh! Hoắc đại nhân!” Cố Vệ Bắc đen mặt trừng mắt hai vị huynh đài ruột thịt của Hoắc Kỳ Thư bất lương kia. Không phải huynh đệ họ Hoắc yêu thương tiểu muội hơn mạng sao???



Hoắc Kỳ Thư hờn dỗi lườm hai huynh đệ Hoắc Gia lại liếc đến vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Yến Tử lập tức giật thót cúi đầu thấp hơn một đoạn nhẹ giọng:



“Kỳ Thư làm được chịu được. Xin nương nương trách phạt.”



“Kỳ Thư!” Cố Vệ Bắc cau mày gọi một tiếng. Ai cũng nhìn rõ vẻ mặt xót xa của hắn. Nhìn dải tóc bạc kia như ủ dột, tựa như không đành lòng.



Chúng nhân khẽ cười trong lòng.



“Hừm, quân tử phạm pháp xử như thứ dân. Hoắc tiểu thư, ngươi mang tội mưu sát vương phi, tội này mạng ngươi đền nổi không?” Tiểu Yến Tử nghiêm mặt quở mắng, trong giọng nói nghiêm nghị lại cực kỳ dọa người thực thành công khiến cho Hoắc Kỳ Thư xanh mặt.



Không chờ để Hoắc Kỳ Thư đáp lời, Cố Vệ Bắc vội vã xen ngang:



“Mẫn Mẫn...không....Vương phi nương nương, xin người nể mặt ta, Kỳ Thư còn trẻ người non dạ nên mới có lúc bồng bột...”



“Cố Vệ Bắc!” Tiểu Yến Tử nghiêm nghị trừng mắt: “Ngươi chỉ là đại phu tướng phủ, tư cách gì xen ngang ta trị tội khi quân. Ngươi cùng Hoắc Kỳ Thư không có quan hệ, hà tất phải cúi đầu thay nàng như vậy?”


Tiểu Yến Tử cắn môi, lườm lạnh: “Ai cần lão già như ông khuyên bảo, tốt xấu gì không đến lượt ông nhiều lời.”



Vị chân nhân kia cau mày, lướt đến đứng ngang mặt với Yến Tử trầm giọng:



“Biết điều thì mau tìm cách trở về thế giới của ngươi hoặc là rời xa Lưu Dĩ đi, càng xa càng tốt. Ở đây không có chỗ cho ngươi. Nếu bây giờ ngươi không chịu đi, không bao lâu nữa ngươi sẽ chết, chết không có đất chôn, vạn kiếp cũng không được hồi sinh. Có hiểu hay không?”



Nói rồi lão lướt đến đằng sau lưng nàng, chỉ để lại ánh mắt đầy tinh quang. Dường như khác với lời nói cứng rắn khó chịu. Vị chân nhân kia đến đây quả thật là vì muốn giữ mạng cho nàng.



Giọng nói kia lạnh lẽo tang tốc hệt như tiếng nói từ âm hồn khiến cho Tiểu Yến Tử không khỏi run khẽ. Nàng như bị một thứ vô hình trói buộc, chân tay cứng đờ, mặt mũi tái mét.



Muốn nàng rời khỏi Lưu Dĩ ư? Sống mà không có hắn ư?



Không được, tuyệt đối không thể được.



Tiểu Yến Tử lập tức quay đầu tìm vị chân nhân kia tính toán cự cãi. Nhưng nàng vừa quay đầu, bóng dáng vị chân nhân kia như bốc hơi, đã hoàn toàn biến mất không chút dấu vết. Suốt cả con đường dài chỉ có lá khô tiêu điều bung trong gió, ngay cả chút sinh khí cũng không còn.



Người này đến và đi hệt như một bóng ma. Lời nói lộ mười phần hiểu biết chuyện của nàng. Rõ ràng không phải kẻ có thể bừa bãi động vào.



Vị chân nhân kia vừa rời đi. Tròng mắt trắng dã của Hoắc Sinh vội lấy lại sinh khí, hắn chớp mắt một hồi, liền nhớ lại khung cảnh vừa nãy. Nhanh như chớp hắn lao đến Yến Tử kinh hô:



“Nàng không sao chứ?”



“Lão già đó....biến mất rồi.” Tiểu Yến Tử vẫn chưa hoàn hồn, chỉ vô thức đáp.



Sa Hỏa, Sa Thủy cùng Cố Vệ Bắc và Hoắc Kỳ Thư cũng lấy lại được sức sống, vội vàng bật người đến.



“Đã có chuyện gì, người lúc nãy là ai? Sao lại ra tay với chúng ta?” Cố Vệ Bắc chau mày hỏi.



“Ta không biết, người này thân thủ nhanh nhẹn, tư thái quỷ dị. Tám phần không phải người tốt lành.” Sa Hỏa đáp.



“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ông ta khiến chúng ta bất tỉnh, nhưng lại không làm ra chuyện gì, mục đích của ông ta là gì?” Sa Thủy không khỏi xoa cằm nghi hoặc.



“Dáng vẻ của ông ta rất giống đạo sĩ, có lẽ ông ta không muốn bị kẻ khác nhìn ngó, nên mới dùng cách này để dễ dàng rời đi.”



“Cũng có thể...”



Bên này đám người Sa Hỏa đang chăm chú thảo luận.



Chỉ có Hoắc Sinh lặng yên chăm chú nhìn sắc mặt đã tái nhợt vô hồn của Tiểu Yến Tử. Nàng không nói một lời, bàn tay nhỏ khẽ run lên từng đợt.



“Mẫn Mẫn, nói ta nghe, đã có chuyện gì?” Hoắc Sinh nắm lấy cánh tay Yến Tử, cau mày lo lắng.



Tiểu Yến Tử thẫn thờ, nhẹ nhàng gạt cánh tay Hoắc Sinh ra, yếu ớt nói:



“Ta..muốn nghỉ ngơi.”



Hoắc Sinh đau lòng nhìn Yến Tử như một cái xác vô hồn chậm rãi bước đi. Vừa nãy nàng còn tươi cười vui vẻ, vậy mà lúc này trong nàng thật cô độc lạnh lẽo.



Hoắc Sinh giật mình nhớ lại khoảnh khắc ánh mắt sắc bén của vị chân nhân kia chiếu đến Yến Tử. Cảm tưởng lúc đó thân thể nàng mờ nhạt.



Cứ như là...như là chỉ cần hắn chớp mắt, nàng sẽ lập tức biến mất.



Hoắc Sinh siết chặt tay, mắt lạnh phát khí, không nói lời nào lập tức theo sát Tiểu Yến Tử, nhất nhất để nàng trong tầm mắt hắn.