Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 81 : Dĩ - Tử tương phùng

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Tiếng gió heo hút đâu đó vang vọng, nhạn rừng kêu tiếng thê lương.



Đã là giờ Tí nửa đêm.



Tiểu Yến Tử mệt mỏi mở mắt, chỉ thấy đầu óc choáng váng, thân thể yếu ớt, ngay cả động tác mở mi cũng thực khó khăn.



Lúc này nàng mới phát hiện ra, cả thân thể đẫm máu không được chữa trị nằm trên một sàn nhà gỗ mục. Xung quanh là màn đen tối như mực, chỉ có ánh nến le lói bên kia cửa sổ như vì sao duy nhất giữa bầu trời.



Cảnh vật yên tĩnh ảm đạm.



Nàng khó khăn thở từng hơi, cổ khô khốc, mồ hôi và máu dính lấy nhau khiến nàng không thể phân biệt. Bàn tay ôm lấy vết thương chỉ ngập ngụa trong máu. Cho đến khi hồi phục được thần trí, nàng mới đưa mắt tìm kiếm Chiêu Dương.



Quả nhiên nàng ta đứng ngay sau lưng nàng.



Tiểu Yến Tử dương mắt nhìn Chiêu Dương tay cầm ngọn nến, tay còn lại giữ một cây pháo nhỏ quen thuộc.



Không sai, là pháo hoa nàng tự tay làm ra. Nhưng nàng ta đã lấy nó khi nào, tại sao lại muốn sử dụng nó, rốt cuộc là đang làm gì?



Chiêu Dương mặc kệ xung quanh, chỉ chậm rãi đặt pháo hoa xuống châm ngòi.



Thanh pháo cháy lên tiếng lửa vài tiếng tí tách.



“Bùm”



Quả pháo bật lên bầu trời rồi nổ tung như một đóa hoa, lấp lánh sắc màu, sặc sỡ trên bầu trời đen kịt. Mùi thuốc phủ đầy trời, làn khói trắng theo gió cuốn về phương xa.



“Quả nhiên rất đẹp. Ngươi khá lắm Triệu Mẫn!” Chiêu Dương hếch mắt hừ lạnh.



“Ngươi...muốn làm gì...khụ!” Tiểu Yến Tử khó khăn chống tay ngồi dậy, lại không cầm cự được ho ra một búng máu.



Đầu óc nàng càng ngày càng mơ hồ, tay chân run rẩy không chút sức sống.Nàng không rõ, rốt cuộc Chiêu Dương đã hạ độc gì, có thể khiến nàng không chết ngay tức thì, mà dày vò nàng đau đớn như vậy?



“Ta ư?” Chiêu Dương nhìn về phía xa xăm, thấy từng đốm lửa chạy dọc ngọn núi, tiếng vó ngựa gấp gáp chạy về, khóe môi cũng khẽ nhếch lên: “Ta muốn Lưu Dĩ tận mắt nhìn thấy ngươi chết!”



Chiêu Dương kéo thân thể lả đi của Yến Tử đến một cây cột nhỏ trước căn nhà hoang. Nàng ta dùng roi da giữ chặt Yến Tử lên thân cột rồi quấn chặt từng vòng từng vòng. Chặt đến mức phải dùng đao lớn mới có thể chặt đứt.



Trong lúc trói, Chiêu Dương còn không quên siết mạnh dây trói vào nơi vết thương của Yến Tử, khiến nàng đau đến mức chết đi sống lại, đau tận tâm can.



“Bốp!!!”



Chiêu Dương thấy Yến Tử gần như lịm đi, lại đưa tay giáng một bạt tai vào mặt nàng ép nàng phải tỉnh lại.


“Người muốn tiểu Dương tiễn nàng ta sớm một đoạn?”



“Mẫn Mẫn!!!”



Hoắc Sinh bị thương kêu lên một tiếng, mắt đào đầy tơ máu. Tựa như không trụ nổi khi nhìn thấy nàng như vậy.



Từ đằng sau ngôi nhà hoang, có tiếng ai đó đầy oán trách. Đôi mắt Lục Tiểu Phụng như tê tái đi.



Trời ơi! Nàng chỉ vừa xa rời hắn mấy canh giờ, là kẻ tàn nhẫn nào khiến nàng như vậy???



Lưu Dĩ khựng lại giữa không trung, mày lưỡi mác nhíu chặt nhìn nàng.



Tiểu Yến Tử ngay từ đầu đã nhìn thấy bóng dáng Lưu Dĩ. Nàng chưa từng rời khỏi hắn lấy nửa phân. Nhìn thấy hắn đau đớn nhìn nàng. Lòng nàng quặn đau.



Tiểu Yến Tử khó khăn thở, nàng thực muốn gọi tên hắn, nhưng ngay cả cử động một ngón tay cũng không thể. Chỉ bất lực để Chiêu Dương nắm cổ nàng.



Lưu Dĩ sau nửa giây bất động. Lập tức mắt phượng lóe lên sát khí. Bàn tay nổi đầy gân, siết chặt lộ từng đốt xương trắng. Hắn gầm lên như quỷ dữ.



“Chiêu Dương!!! Hôm nay bổn vương bắt ngươi phải đền tội!!!”



Lưu Dĩ như hóa thành quỷ Diêm La, bóng bạch kim phiêu dật giận dữ điểm mũi chân bay lên.



Hoắc Sinh cùng đám vệ binh lập tức kẻ dương cung, người thi triển khinh công. Ai nấy mặt mày nghiêm trọng, bừng bừng lửa giận.



Phía đằng sau ngôi nhà vang lến tiếng sột soạt. Tựa như người của Lục Tiểu Phụng sẵn sàng đâm chết Chiêu Dương bất kỳ lúc nào.



Nhưng Chiêu Dương lại nhanh hơn một bước giữ chặt Tiểu Yến Tử, lôi trong ngực ra một quả thuốc nổ to bằng lòng bàn tay đe dọa:



“Người tiến lên một bước. Thuốc nổ này sẽ tiễn nàng ta về tây thiên!!!”



Lưu Dĩ lập tức ngưng cước, dương mắt nhìn quả thuốc nổ trong tay Chiêu Dương.



Tiểu Yến Tử cũng thoảng qua tia giật mình.



Đây không phải thuốc nổ loại thường. Là phát minh mới của nàng. Bom siêu tốc. Một quả này phá được một ngôi biệt thự đấy!!!



Trong phạm vi ngôi nhà này, nếu quả bom kia phát nổ sẽ thịt nát xương tan. Mười chết một sống đấy. Không thể dùng quả bom này làm đồ chơi được đâu.



Tiểu Yến Tử là người chế tạo ra nó, nàng biết rõ quả bom trên tay Chiêu Dương có sức công phá như thế nào.



Lúc này Chiêu Dương lại gần như phát điên. Nếu như nàng ta làm thật thì kiếp này coi như chấm hết.