Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 89 : Buồn vui hội ngộ gặp lại cố nhân

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Qua kiếp nạn sống xót trở về.



Buồn vui hội ngộ gặp lại cố nhân.



Trong Tam Thái viện đang được ảnh vệ cùng cấm vệ quân canh phòng cảnh mật. Lúc này đã là nửa đêm mà đèn đuốc sáng trưng hệt như ban ngày, đủ sức để chiếu sáng vạn vật. Mặt mày ai nấy ngưng trọng như lâm đại địch, trong lòng thấp thỏm không yên chờ thế sự bên trong báo ra ngoài.



Nơi sương phòng, trên giường lớn đang có một người nằm đó, hai mắt nhắm ghiền, sắc mặt trắng bệch như ngọn đèn trước gió. Mặc dù dung nhan hao gầy, thân thể tiều tuỵ nhưng không mất đi vẻ cao ngạo cương trực, khí khái uy phong phát ra từ thân thể. Tuy rằng đã hoàn toàn bất tỉnh nhưng bàn tay vẫn siết chặt lấy bóng xám ngồi bên thành giường, vẻ mặt bị lấp đầy bởi lo âu, mày liễu nhíu chặt không buồn thả ra kia.



Xung quanh lúc này hội đủ các vị quyền thế uy chấn tướng phủ đang mang những vẻ mặt hết sức phong phú. Tỉ dụ như:



Hoắc Tâm đại tướng quân, thân phục quan bào, uy phong lẫm lẫm nhưng vẻ mặt trắng bạch nhìn người nằm trên giường lại lo lắng không yên. Mắt liếc qua người ngồi bên thành giường, khoé môi lại lộ ý cười:



”Còn sống là tốt. Còn sống là tốt!”



Hoắc Thiện bộ hộ thị lang, bình thời tao nhã phong trần, ung dung tự tại hôm nay lại mang thần sắc đại biến, chớp mắt liên hồi như chứng thực sự thật trước mắt. Đi qua đi lại nhìn Yến Tử một hồi mới gật gù:



”Có bóng, chân vẫn còn nguyên!”



Hoắc Kỳ Thư cứ há hốc mồm nhìn trời, chốc chốc lại đi tới chạm vào vạt áo Tiểu Yến Tử, rồi lại chạy vụt đi thì thầm vào tai Hoắc Thiện:



”Còn nguyên thịt, còn nguyên thịt!”



Lam Thất, Sa Hoả, Sa Thuỷ đã trải qua đủ mọi chuyện phi lý trên đời nhưng quả thực lần đầu thấy cảnh tượng hi hữu này cũng gật đầu tán thưởng:



”Kỳ tích, quả là kỳ tích!”



Cố Vệ Bắc ngồi bên cạnh giường, vừa chú tâm chẩn mạch lại vừa thi triển châm cứu, chốc chốc lại đưa mắt về Tiểu Yến Tử, trong mắt dâng đầy xúc động nhưng lại cố nén làm công việc của hắn trước tiên.



Trong sương phòng chỉ nghe tiếng gió thoảng ngoài kia, khoảng không tĩnh lặng như tờ, ai nấy mặt mày nghiêm trọng, tựa hồ không dám thở mạnh, mắt dán chặt vào ngón tay kẹp ngân châm thoăn thoắt trên thân trần của Lưu Dĩ.



Cố Vệ Bắc là chân truyền ba đời nhà họ Cố, từ thời ông cha đã là ngự y đương triều, tài giỏi muôn phần. Đến đời Cố Vệ Bắc lại còn hơn một đoạn, tuy tuổi còn trẻ nhưmg học rộng tài cao, so ra còn hơn cả đời trước, được Lưu Dĩ hết sức tin tưởng, trải qua những năm ẩn mình trong tướng phủ ngâm cứu y dược. Lúc này trình độ đã đạt đến thượng thừa. Giao Lưu Dĩ cho Cố Vệ Bắc, ai nấy đều hoàn toàn tin tưởng không chút nghi hoặc.



Chúng nhân nhìn Cố Vệ Bắc thi triển một bộ Thất thập nhị huyệt hồi hồn châm linh kỹ sáng loáng, những chiếc ngân châm sắc lẹm mỏng manh nhưng vụt qua hệt như ám tiễn, Cố Vệ Bắc tuy rằng không biết võ công, nhưng lúc thi triển ngân châm thì ảo diệu hệt như kiếm pháp, khiến người chứng kiến không khỏi trầm trồ. Chẳng mấy chốc trên thân Lưu Dĩ là vô vàn ngân châm, tuy nhiều nhưng rất có trật tự.



Mồ hôi tuôn ra hai vầng thái dương. Cố Vệ Bắc nhíu mày, động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng khẩn trương, đến mức khiến người khác hoa mắt chóng mặt, mồ hôi ròng ròng.



“Phụt!”“Quốc Công!”



Lưu Dĩ đột ngột phun ra một ngụm máu đen đặc khiến cho chúng nhân xanh mặt kinh hãi kêu lên, bộ dạng khẩn trương không hết. Lại nhíu mày nghi hoặc, sao lại là là máu đen, bị trúng độc từ khi nào?



Tiểu Yến Tử cơ hồ run rẩy, bàn tay càng siết chặt lấy Lưu Dĩ, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời. Cả khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.



”Cố đại ca! Quốc Công không sao chứ?” Thấy Cố Vệ Bắc đặt ngân châm xuống. Tiểu Yến Tử liền gấp giọng.



Sắc mặt Cố Vệ Bắc căng thẳng hồi lâu, cũng không vội đáp lời Yến Tử, thấy Lưu Dĩ phun ra ngụm máu, vội vã lấy chén đỡ lấy. Dò xét hồi lâu, lặp lại những động tác vừa rồi, chỉ là tốc độ dần dần chậm lại, mày cũng khẽ dãn ra, tâm tình đôi chút được thả lỏng. Nhoáng một cái liền thu hồi lại bộ ngân châm.




Chính vì vậy. Hiệp một: Tiểu Yến Tử thua.



Lần này Tiểu Yến Tử quyết tâm, thầm nghĩ đến việc tập hôn Lưu Dĩ trước rồi mới đưa thuốc vào, ừm, nghe ra có vẻ khả quan.



Vì Vậy mà nàng bò hẳn lên người Lưu Dĩ, hai chân quỳ bên hông hắn, hai tay chống bên vai hắn, đôi mắt như thú vồ mồi nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng kia.



Chậc chậc, đúng là lâu ngày xa chồng. Nhìn hắn thôi nàng cũng tự động nổi cơn khát.



Nàng cúi đầu phủ môi lên môi Lưu Dĩ, liếm nhẹ trên vành môi hắn. Dường như cảm nhận được sự ngọt ngào quen thuộc, khóe miệng Lưu Dĩ tự động hé mở. Tiểu Yến Tử không chần chừ mà đưa lưỡi vào bên trong tìm kiếm ngọt ngào đâu đó.



Lưu Dĩ mặc dù không động tĩnh, lưỡi yên lặng mặc cho Yến Tử càn quấy, nhưng sắc mặt lại từ từ hồng thuận, như cảm nhận sâu sắc nhịp đập thổn thức.



Sau một hồi cào cấu, dây dưa môi lưỡi với Lưu Dĩ, Tiểu Yến Tử mới rời khỏi môi hắn, hai má lúc này đã đỏ như trái đào, thầm tự phục mình. Quả nhiên thành thân đã lâu, kỹ thuật hôn đã đạt đến thượng thừa rồi.



Thật may Lưu Dĩ không bất chợt tỉnh giấc, nếu không nàng thực không biết ông chồng bạo chúa này sẽ phản ứng ra làm sao với màn cưỡng hôn này của nàng. Nếu quả thật như vậy nàng thực muốn chui vào lỗ nẻ ở đó cho xong, rất mất mặt đấy.



Nàng vui vẻ hớp một ngụm thuốc, từ tốn phủ môi lên. Lần này quả thật là có thể suôn sẻ đưa thuốc vào, ép lưỡi Lưu Dĩ buộc hắn nuốt xuống.



Chính vì vậy, hiệp hai Tiểu Yến Tử thắng.



Nàng xem chừng rất nhanh mà thành thạo, kê cao gối cho Lưu Dĩ, mớm từng ngụm cho hắn. Vì mải tập trung "làm việc" mà quên mất vị đắng nơi cuống họng. Chỉ xem đôi môi kia là mục tiêu, ra sức gặm lấy. Cảnh tượng này sao nhìn thế nào cũng giống hà hiếp trai nhà lành.



Lưu Dĩ vẫn nhắm ghiền mắt, thân thể không mảy may động tĩnh. Tuy vậy sau khi Tiểu Yến Tử bồi hắn uống hết một chén thuốc, xem chừng sắc mặt đã trở nên hồng thuận, hơi thở cũng ấm dần lên.



Tiểu Yến Tử nhìn sắc môi bị nàng gặm nhấm đã ửng hồng, không còn bợt bạt, nàng mới yên tâm thở ra.



Lấy chăn phủ lên người hắn. Cả thân thể uể oải mệt mỏi không thôi. Lại nhìn Lưu Dĩ giữ chặt tay nàng thì không khỏi khóc thầm. Y phục bụi bẩn vậy, thân thể lại chưa được tắm rửa, làm sao bây giờ đây??? Nàng gắng kéo từng ngón tay Lưu Dĩ ra khỏi tay nàng nhưng....bất lực, tại sao đã bất tỉnh rồi còn mạnh như vậy. Lại còn tên Cố Vệ Bắc kia, rõ ràng có thể dùng ngân châm buộc Lưu Dĩ buông tay nàng ra, tại sao lại không làm chứ???



Cố Vệ Bắc đứng bên ngoài bỗng dưng lạnh gáy. Dường như biết rõ sẽ đến màn này liền lẩm nhẩm trong miệng.



Mẫn Mẫn đừng trách ta. Quốc Công tỉnh dậy mà phát hiện đã buông tay muội không biết sẽ băm thây ta ra thành món gì. Ta đây là bảo vệ cho mình thôi. Thứ tội!



Tiểu Yến Tử bực dọc một hồi. Hai mắt lại nặng trịch vì hai ngày không ngủ, nàng đành phó mặc, cởi giày bò lên giường, đặt lưng nằm bên cạnh Lưu Dĩ. Tay trái nắm vào tay hắn, nghiêng người ngắm vẻ bình yên lúc ngủ của hắn.



Nàng và hắn rời xa nhau đã bao lâu rồi? Tính không nhầm cũng đã gần một tháng. Từ lúc gặp nhau, đây là lần đầu xa nhau lâu như vậy.



Trải qua nhiều biến cố mới lại được trở về bên cạnh nhau, nếu không phải Lưu Dĩ đang siết chặt tay nàng, thì còn ngỡ như rằng đây chỉ là giấc mơ.



Nàng cong người, chun mũi vào hõm vai Lưu Dĩ, hít hà mùi hương quen thuộc, mùi hương khiến nàng say mê ngay từ thuở ban đầu.



Hai mắt bình an nhắm lại, khoé môi dãn ra một nụ cười ấm áp.



Trong căn phòng thấm đẫm hương hoa dịu dàng, trầm hương cuộn lên trong gió, hoá thành hồ điệp khẽ vỗ cánh bay. Nơi bóng đèn cầy lập loè, hai thân ảnh cùng chung nhịp đập kề sát vai, đôi bàn tay siết chặt lấy nhau.