Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 20 : Nương tử Thường Hiên biết may vá . .

Ngày đăng: 00:38 19/04/20


Thường Hiên vừa nghe việc này quả thực khẩn cấp nghiêm trọng, lập tức cũng mắt choáng váng: "Vậy làm sao bây giờ?" Mấu chốt là gọi hắn sang đây cũng vô dụng thôi, cái áo này nghe qua rất quý giá, cha hắn cho dù là thu mua, cũng đâu thể mua được cái này! Đây chính là đồ hoàng gia ban thưởng xuống đó!



Tĩnh nha đầu tha thiết nhìn Thường Hiên: "Tiết Trung thu còn có mấy ngày thôi, huynh có thể nhờ cha giúp đỡ tìm kiếm, xem có thể có loại vải vào không khác biệt lắm, chúng ta nhanh chóng may lại một bộ là được."



Thường Hiên một lần nữa cầm quần áo bị giặt rách một chỗ nhìn kỹ xem xét, cuối cùng vẫn là cảm thán lắc lắc đầu: "Mấy ngày nay ta đi theo cha, cũng có chút kiến thức, loại vải này, bên ngoài quả thực làm không được, e là rất khó tìm."



Tam thiếu gia vừa nghe lời này, thở dài nói: "Thôi, đừng phí công nữa, cùng lắm thì nói thật cho phu nhân biết, bà muốn mắng thì cứ mắng."



Tĩnh nha đầu lại bất đắc dĩ nhìn tam thiếu gia một cái, thở dài nói: "Gia của ta ơi, đây là đồ trong cung ban thưởng xuống đó, rất quý giá. Lỡ như phía trên trách tội xuống dưới, chuyện này cũng không phải là việc nhỏ đâu."



Tam thiếu gia ủy khuất lui lui bả vai, mất hứng nhìn Tĩnh nha đầu: "Đồ quý giá như vậy, không có chuyện gì lại để cho một tiểu nha hoàn đi giặt."



Lời này vừa ra, tiểu nha hoàn ở ngoài phòng lập tức sợ run cả người, mà Tĩnh nha đầu trong phóng nhất thời cảm thấy không biết để mặt mũi ở đâu, trên mặt đỏ lên, hàm chứa nước mắt nói: "Đúng vậy, chuyện này là ta không đúng, ta đi gặp phu nhân nhận sai, lỡ như có chuyện gì, muốn giết muốn róc thịt đều tùy mọi người." Nói xong xoay người đi ra ngoài, một nha hoàn vội vàng kéo nàng lại, nàng không chịu muốn vùng chạy ra ngoài, nước mắt cũng từng giọt rơi xuống.



Thường Hiên thấy chuyện này thật sự làm ầm ĩ, vội nói: "Tĩnh nha đầu, muội cũng đừng náo loạn, muội yên tĩnh trước đi đã, ta sẽ về hỏi cha ta một chút, tìm cách khác."



Tĩnh nha đầu hai mắt đẫm lệ nhìn Thường Hiên, khóc nức nở nói: "Còn có thể có cách gì khác, dù sao đơn giản chỉ có một đường là nhận tội thôi."



Thường Hiên nhìn nàng khóc rất đáng thương, bước lên trấn an nói: "Cho dù không có cách cũng phải nghĩ, đến lúc đó vạn nhất cha ta cũng không có cách, muội lại đi nhận tội cũng không muộn."



Tam thiếu gia vốn buồn rầu tội nghiệp ngồi ở đầu giường, lúc này nghe được Thường Hiên nói, cũng gật đầu theo: "Thường Hiên nói đúng lắm, cứ làm vậy đi."



=============
Tam thiếu gia không nghĩ nhiều đến vậy, trực tiếp thúc giục nói: "Nếu A Phúc đã nói có thể vá, vậy mau thực hiện đi. Dù sao áo đã hư hao không thể mặc rồi, sợ gì hỏng nữa."



Lập tức Tĩnh nha đầu dẫn A Phúc đến phòng bên cạnh, còn Thường Hiên ở lại nói chuyện cùng tam thiếu gia.



Lúc này bên ngoài đã muốn tối đen, Tĩnh nha đầu lấy ra 3 ngọn nến châm lên, lại từ một bên tìm ra kim chỉ đặt trước mặt A Phúc, lúc này mới quay đầu hỏi A Phúc: "Có muốn lại châm thêm nến không? Hoặc là đến chỗ thiếu gia đem dạ minh châu lấy sang đây?"



A Phúc nở nụ cười nhạt, nàng ngày thường may vá vào buổi tối, bất quá cũng chỉ có một ngọn đèn thôi, đâu cần bày trận như thế, nhẹ lắc lắc đầu: "Không cần, như bây giờ là đủ rồi."



Tĩnh nha đầu gật gật đầu, cũng theo nàng ngồi xuống, cúi đầu nhìn quần áo trong tay nàng: "Ta sợ nếu vá áo này không tốt, ngược lại còn phải ở trước mặt phu nhân nhận tội tự ý làm."



A Phúc cúi mắt nhìn áo, nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt phẳng vải mềm mại tinh tế kia, nàng biết Tĩnh nha đầu lo lắng cái gì, sợ mình đem chuyện này làm hỏng thêm.



Tĩnh nha đầu bên cạnh thấy sắc mặt của A Phúc, xấu hổ nở nụ cười giải thích: "A Phúc, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không có ý gì đâu..." ( tuy chưa đọc hết nhưng nhìn con này mà tức cả mình, dám coi thường A Phúc ……… )



A Phúc ngẩng đầu hướng về nàng ấy nở nụ cười: "Ta biết, đây là chuyện trọng đại, cô nương cũng là lo lắng mà thôi, yên tâm, ta sẽ cố hết sức."



Tĩnh nha đầu nhất thời cũng nói không nên lời, chỉ nở nụ cười với A Phúc, nhưng nhìn A Phúc nhu hòa dịu ngoan như vậy, trong lòng nàng có chút cảm giác không phải.



A Phúc cầm lấy kim may, xâu chỉ cẩn thận, cũng không nhiều lời nữa, chỉ chuyên tâm tinh tế kiểm tra chỗ hư hại, tỉ mỉ may vá.



Ánh mắt Tĩnh nha đầu ban đầu còn nhìn đường kim, sau lại không biết như thế nào, ánh mắt đã chậm rãi hướng lên trên, bắt đầu đánh giá A Phúc.