Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 3 : A Phúc đi đổ nước rửa chân . .

Ngày đăng: 00:38 19/04/20


Xem ra Thường Hiên uống không ít rượu, hắn vừa đi vào, A Phúc lập tức ngửi thấy mùi rượu xộc vào. A Phúc theo bản năng muốn tránh ra, nhưng ngẫm lại tình cảnh trước mắt, vẫn nhịn xuống không nhúc nhích. Thường Hiên lại không để ý đến A Phúc, hắn trực tiếp ngồi xuống cạnh giường, A Phúc chỉ cảm thấy đệm dưới thân lún xuống vài phần.



Thường Hiên ngồi ở mép giường, thân mình tựa vào cột giường, thở dài một cái nói: "Tiểu nha hoàn, ngươi thế mà lại đem ta hại đến thảm."



A Phúc xấu hổ vặn xoắn cái khăn đỏ trong tay, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."



Thường Hiên bất mãn ‘Hừ’ một tiếng: "Ngươi thật có tâm kế mà!"



A Phúc biết đêm nay sẽ không thể thân thiện, chỉ có thể vâng lời nhận tội: "Ta lúc ấy cũng là quýnh lên mới nghĩ ra chủ ý đó, kỳ thật về sau ngẫm lại cũng rất hối hận."



Thường Hiên liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi thật sự hối hận? Thật sự biết nói hối hận thì không nên hại người như vậy chứ!"



A Phúc hổ thẹn không chịu nổi, cúi đầu không nói. Thường Hiên cách tấm khăn trùm đỏ thẫm nhìn A Phúc nghĩ nhất định là lại có dáng vẻ cúi đầu nhận sai rất đáng thương, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, rốt cục chịu đựng cảm giác say đứng dậy cầm gậy hỉ nâng khăn đỏ cho A Phúc.



A Phúc không có vải đỏ ngăn cách, thật sự cùng Thường Hiên mặt đối mặt, lập tức trên mặt nhiễm hồng, cố lấy dũng khí nhỏ giọng nói: "Huynh cứu ta một mạng, trong lòng ta thật sự rất cảm kích, sau này mặc kệ như thế nào, nhất định sẽ tận tâm hết sức hầu hạ huynh cả đời."



Thường Hiên lại vẫn như cũ rất có oán khí: "Ngươi hiện giờ gả cho ta làm vợ, vốn nên tận tâm hết sức hầu hạ ta cả đời, đây là bổn phận của ngươi mà."



A Phúc vừa nghe cũng thấy đúng, chỉ có thể cẩn thận nhìn A Phúc hỏi: "Vậy ta nên làm thế nào để báo đáp huynh?"



Thường Hiên lại thật sự sửng sốt, kỳ thật trong lòng hắn mặc dù có chút oán khí, nhưng chưa từng nghĩ tới bắt người ta báo đáp, lập tức nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi cứ làm tốt gấp bội bổn phận người vợ là được, hiếu kính cha ta, hầu hạ ta thật tốt."



A Phúc thấy thái độ Thường Hiên hơi hòa hoãn, trong lòng rốt cục cũng buông xuống vài phần, liên tục gật đầu nói: "Đại ân đại đức của huynh và Thường quản sự ta đều ghi tạc trong lòng, nhất định sẽ hiếu kính tốt với người lớn, cũng hầu hạ huynh thật tốt."



Thường Hiên nghe nàng nói như vậy, mặt kéo dài, bất mãn nói: "Thường quản sự?"



A Phúc nháy mắt hiểu được, nghĩ muốn gọi chữ ‘Cha’ kia, nhưng từ nhỏ chưa từng có cha mẹ nên trên mặt A Phúc lại có chút ửng đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta nhất định sẽ hiếu kính với cha."



Thường Hiên bây giờ mới vừa lòng: "Ngươi biết như thế là tốt, bây giờ cha đã ngủ rồi, ngươi trước hết hầu hạ ta đi!"



A Phúc khó hiểu: "Ta nên hầu hạ huynh như thế nào? Thay quần áo cho huynh à?"
Thân hình A Phúc mượt mà trắng noãn lúc này đã có chút mệt mỏi, trong phòng hơi lạnh, nàng nhịn không được rùng mình, run run lên giường.



Trên giường sớm trải sẵn hai cái chăn, lúc này Thường Hiên nằm ở bên ngoài. A Phúc lên giường, cẩn thận trèo qua Thường Hiên bò vào trong.



Ai biết đi đến giữa chừng lại bị một chỗ nổi lên làm vấp ngã, thân mình không mặc gì của A Phúc cứ như vậy chật vật ngã vào người Thường Hiên.



Thường Hiên thở dốc ồ ồ, âm giọng cũng khàn khàn: "Ngươi không phải muốn hầu hạ ta cả đời sao?"



A Phúc vừa thẹn lại rét lạnh cũng bất đắc dĩ: "Đúng mà, ta muốn hầu hạ huynh cả đời."



Thường Hiên phun khí nóng vào hai má A Phúc: "Vậy sao ngươi không hầu hạ ta?"



A Phúc sửng sốt một chút, nghe âm giọng khàn khàn thô khan kia, làm cho nàng lập tức hiểu được ‘Hầu hạ’ hắn trong miệng là có ý gì, nhất thời cả khuôn mặt nàng đều ửng đỏ, há hốc miệng trông vừa ngốc lăng vừa thẹn lại sợ.



Thường Hiên thấy nàng vẫn bất động, có chút nóng nảy: "Ngươi hôm đó ở phía sau ôm ta, không phải rất ra dáng sao, thế nào bây giờ lại bất động?"



A Phúc nhất thời cả người nóng bừng lên, nóng đến nỗi không còn chút cảm giác lạnh lẽo nào nữa.



Ngày nào đó ơi ngày nào đó, ngày nào đó trong tình thế cấp bách A Phúc cởi quần áo của chính mình, đem bộ ngực no đủ rắn chắc dính sát vào sau lưng Thường Hiên.



Lúc đó A Phúc thậm chí còn dùng hai tay ôm chặt thắt lưng rắn chắc của Thường Hiên nữa!



A Phúc khẽ mở miệng lắp bắp hồi lâu, cũng không phát ra một âm thanh nào.



A Phúc nghe tim mình đang đập thình thịch, nghe tim Thường Hiên cũng đập thình thịch, đương nhiên nàng càng có thể nghe được Thường Hiên đang thở dốc giống như là vừa đi qua vài ngọn núi.



Trong bóng đêm, hai người đối mặt một hồi, Thường Hiên rốt cục cũng nói:



"Ngươi ôm ta giống như ngày đó đi." (Là anh quá ngây thơ hay quá gian xảo vậy)