Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 37 : Nàng lại cắn ta một ngụm hết giận đi

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Thân mình suy yếu của nàng ôm chặt lấy lưng của Thường Hiên, liều mạng muốn bảo vệ hắn, trong miệng khóc hô: "Đừng đánh chàng..."



Một bên bọn nha hoàn đối mặt nhìn nhau, trên mặt đều có ý thương hại, bởi vì bọn họ đều biết, nếu hai mươi gậy này đánh xuống, chính là không chết cũng tàn phế. Nhưng lúc này trong phòng cũng không có động tĩnh gì, nhị thiếu phu nhân ngay cả nói cũng không nói một lời, không biết trong lòng rốt cuộc suy nghĩ gì.



Thường Hiên hơi động thân, đem A Phúc đang ôm chặt lưng mình đẩy ra, thấp giọng khàn khàn nói: "Nàng vào nhà đi, ta chịu được."



A Phúc dĩ nhiên là nhất quyết không buông ra, nàng liều mạng ôm lưng của hắn, nước mắt tí tách rơi xuống cổ hắn, khóc nói: "Nếu lỡ chàng có chuyện gì không hay xảy ra, ta nên làm gì bây giờ?"



Thường Hiên nghiêm mặt, thấp giọng nói: "Nếu ta chết, nàng, nàng gả cho người khác..."



A Phúc vừa nghe, trên mặt vốn không có huyết sắc bỗng nhiên nổi lên tức giận ửng hồng, nàng chịu ủy khuất, sớm nhịn xuống đã lâu, nay Thường Hiên nói lời này khiến ủy khuất mấy ngày nay của nàng tất cả phát kích ra, lập tức nàng ra sức nắm chặt tay, một bên khóc, một bên đấm mạnh lên lưng Thường Hiên, khàn giọng nói: "Chàng quá đáng! Sao chàng có thể nói lời này, chàng quá đáng lắm!"



Thường Hiên cũng không trốn tránh, cúi đầu, chỉ mặc cho nàng đánh mình.



Nhưng hắn da dầy thịt thô, bả vai rắn chắc vững vàng, nắm tay A Phúc mềm yếu làm sao có sức lực gì, đánh vài cái đã hết sức lực, nhưng trong lòng A Phúc tức hận vẫn khó giải, lại hung ác cúi đầu, há mồm dùng toàn lực cắn lưng hắn một ngụm.



Nàng cắn một ngụm kia, cắn một nửa, cuối cùng cắn không nổi nữa, ‘Hu’ khóc lớn, suy yếu tựa vào trên lưng hắn, ôm lưng hắn khóc rống không ngừng.



Bọn nha hoàn chung quanh, người có quen biết, trên mặt có ý thân thiết, sẽ tiến lên khuyên bảo.



Thường Hiên trong mắt giãy dụa đau khổ, ngây người nửa ngày, rốt cục mạnh mẽ quay người lại, đau lòng đem A Phúc ôm chặt vào trong ngực.



A Phúc vẫn đang khóc, khóc nức nở không ngừng, cánh tay Thường Hiên có lực giống như ôm một đứa nhỏ, đem nàng ôm chặt vào lòng, cúi đầu, dùng âm giọng mềm mỏng, lòng đầy xin lỗi nói: "A Phúc, đừng khóc ..."



A Phúc vốn dĩ thân mình đang yếu ớt, nay khóc nửa ngày như vậy, hơi thở không thuận, nên cứ thế ở trong lòng Thường Hiên bắt đầu ho khan, Thường Hiên không đành lòng, dùng bàn tay to của mình nhẹ nhàng giúp nàng xoa lưng thuận khí.



A Phúc ho đến đỏ mặt, cuối cùng cũng bình ổn lại, đôi mắt đã khóc sưng đỏ oán hận trừng mắt Thường Hiên: "Chàng không phải mới vừa rồi muốn ta gả cho người khác sao, vậy chàng không cần lo cho ta, sao chàng không cho ta chết đi? Ta chết rồi, chàng cũng càng thêm thư thái!"



Lúc này nha hoàn bên cạnh gọi là Tang Chi, săn sóc mang tới nước trà nóng, đưa cho A Phúc nói: "Uống một ít trước đi, thuận khí đã."



Thường Hiên còn quỳ trên mặt đất, một tay đem A Phúc ôm vào trong ngực, một tay nhận lấy nước từ tay Tang Chi đưa đến, yên lặng đút cho A Phúc uống.



A Phúc cắn răng, xoay mặt đi không uống.
Thường Hiên nhìn A Phúc ủy khuất, tràn đầy áy náy dỗ dành: "Vậy nàng muốn thế nào? Nàng nói thế nào cũng được, được không?"



A Phúc cúi đầu, cũng không nói lời nào. Nàng nhớ tới ban ngày nhị thiếu phu nhân đã nói, nàng ấy nói chờ lúc ngươi già đi người đàn ông không còn thương yêu nữa, nếu người đàn ông này lại có chút quyền uy, còn không biết sẽ đối đãi với ngươi như thế nào.



Trước mặt nhị thiếu phu nhân, nàng toàn lực bảo vệ phu quân của mình, nhưng nay đôi vợ chồng trẻ ở trong phòng, nàng khó tránh khỏi nhớ tới chuyện này, trong lòng càng thêm thê lương.



Thường Hiên thấy nàng chỉ đỏ hồng đôi mắt cúi đầu không nói, trong lòng sợ nàng suy nghĩ lung tung, trái phải nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy bên cạnh có một cái bàn tính. Bàn tính kia là của Thường quản sự từ bên ngoài cầm về, vất ở nhà để Thường Hiên ngẫu nhiên luyện tập cách dùng. Nay Thường Hiên với số học sớm đã tinh thông, không hề dùng tới nữa, bàn tính kia cũng để qua một bên phủ đầy bụi.



Lúc này Thường Hiên thấy nó, vội vàng đi qua, khom lưng nhặt lên, vỗ vỗ bụi bặm phía trên, đi đến trước mặt A Phúc ôn nhu dỗ dành: "Nàng đừng tức giận,cái này cho nàng."



A Phúc liếc ngang cái đó một cái, trách cứ: "Ta cũng không phải chưởng quầy, muốn cái đó làm gì!"



Thường Hiên đem bàn tính nhét vào trong tay nàng, rồi mới nói: "Sau này nếu ta làm sai chuyện gì, nàng cứ phạt ta quỳ gối trên cái này."



A Phúc lấy bàn tính kia đánh giá, chỉ thấy mặt trên có hạt châu bóng loáng trơn nhẵn, lấy tay nhẹ nhàng gẩy gẩy, hạt châu di chuyển loạn xạ, nghĩ đến nếu ai mà quỳ gối lên trên sẽ không dễ chịu đâu. ((g3m: ơ hay, đến lúc đó hắn không thèm quỳ thì làm thế nào bây giờ))



Thường Hiên một bên tiếp tục giải thích: "Đây là cách trừng phạt ở cửa hàng bên ngoài với những ai không nghe lời hoặc làm việc sai, quỳ gối lên trên rất là khó chịu, sau này nàng thấy ta không vừa mắt, cứ dùng cái này phạt ta, ta khẳng định sẽ không thể không nghe."



A Phúc cũng không tin: "Cho dù ta phạt chàng, đến lúc đó chàng giống mấy ngày nay nghiêm mặt với ta, ta nào dám nói gì? Hơn nữa, nếu chàng ba ngày hai ngày không ở nhà, ta chạy đi đâu phạt chàng?"



Cái này khiến Thường Hiên không còn lời nào để nói, hắn ôm A Phúc nửa ngày, sau đó rốt cục lại nhìn A Phúc, thành khẩn nói: "A Phúc, ta đã nói cả đời sẽ đối xử tốt với nàng, không bao giờ hoài nghi nàng nữa, ta nói sẽ giữ lời, bằng không ta cho nàng giấy nợ được không?"



Thường Hiên mấy ngày nay ở khoản này ngày càng tiến bộ, bàn tính giấy nợ không rời tay.



A Phúc nâng mắt nhìn nhìn hắn, thấy hắn nói rất khẩn thiết, lập tức mím môi, giơ tay nhỏ giọng nói: "Đưa đây."



Việc này khiến Thường Hiên sửng sốt: "Cái gì?"



A Phúc chớp chớp đôi mắt, ủy khuất nói: "Giấy nợ!"



Thường Hiên bất quá là thuận miệng nói thôi, lại không ngờ A Phúc làm thật, bất quá hắn nhìn đôi mắt đỏ ửng đầy ủy khuất của A Phúc nửa ngày, thở dài, cuối cùng nói: "Thôi, cho nàng giấy nợ cũng được!" Nói xong dắt tay A Phúc, chạy vào trong phòng bọn họ.