Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 39 : Đêm nay ta tất nhiên phải ra sức

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Tối hôm nay, vợ chồng hai người ôm nhau mà ngủ, bất quá cũng chỉ là ôm mà thôi, Thường Hiên cũng không có động tác khác. Sau lại ngủ thẳng đến nửa đêm, tay Thường Hiên không biết sao lại sờ soạng trên người A Phúc, A Phúc nghĩ chắc hắn muốn làm một lần, dù sao biết hắn ngày xưa ở phương diện này có vẻ ham muốn, mà hai người đã lâu không làm. Ai biết Thường Hiên cũng chỉ là sờ sờ, cuối cùng dùng sức ôm nàng, ở bên tai nàng thỏa mãn nhẹ giọng nỉ non: "Ôm nàng ngủ thật là tốt, mấy ngày trước ở bên ngoài một mình, căn bản ngủ không được."



A Phúc khẽ thở dài, kỳ thật tựa vào ngực hắn cảm thấy ấm áp rất nhiều, vì thế đêm đông cũng sẽ không lạnh như vậy. Trong một phủ lớn, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, bọn nha hoàn nghĩ đến nơi dựa vào trong tương lai của mình, các ma ma quan tâm đến con gái của mình, còn các phu nhân và thiếu phu nhân, không phải muốn quan tâm đến con gái, tài sản cùng với tâm tư của các lão gia sao. Mỗi người phụ nữ muốn sống đều không dễ dàng, A Phúc nho nhỏ, bất quá chỉ cầu một người đàn ông đáng tin cậy cùng nhau an ổn sống cả đời. Cho dù người đàn ông này nhất thời đối xử tệ bạc với nàng, vậy thì thế nào? Nay Thường Hiên coi như tốt rồi, ít nhất biết xin lỗi, trong lòng cũng biết áy náy, đối với một người phụ nữ mà nói, như vậy đã đủ rồi.



Ngày hôm sau, khi A Phúc tỉnh lại, trời đã sáng choang, ai mà suốt ngày hôm qua bị ép buộc như vậy đều biến thành tình trạng kiệt sức. A Phúc vừa miễn cưỡng mở mắt, chỉ cảm thấy mí mắt sưng đau, nghĩ đến chắc là do ngày hôm qua khóc quá nhiều. Mơ hồ ngẩng đầu nhìn qua, thấy Thường Hiên trên đỉnh đầu đã tỉnh, ánh mắt tỉnh táo, đôi mắt đen như mực nhìn mình chằm chằm, không biết suy nghĩ cái gì.



A Phúc nhớ tới tình cảnh ngày ấy hắn uống say, không khỏi mím môi hỏi: "Nhìn cái gì?"



Thường Hiên thấy nàng tỉnh lại, lúc này cũng không giống lần đó trốn tránh ánh mắt nàng, đôi mắt đen bóng thẳng tắp nhìn chằm chằm A Phúc, nhìn đến mức A Phúc thấy có chút ngượng ngùng, sờ sờ đầu tóc hỗn độn của mình, nhịn không được đứng dậy nói: "Dậy trước đã."



Thường Hiên lại đem A Phúc kéo xuống, A Phúc bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức té ngã vào lòng Thường Hiên.



Đôi mắt nóng rực của Thường Hiên chăm chú nhìn một lát, bỗng nhiên cúi đầu xuống, ngắm ngay đôi môi của nàng ép xuống, nặng nề mà hôn. A Phúc lập tức có chút không thở nổi, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng, bất quá tiếng kêu sợ hãi kia cũng bị Thường Hiên nuốt vào.



Ngay lúc vợ chồng trẻ đang kịch liệt giao hòa, A Phúc cảm thấy thân dưới Thường Hiên cứng rắn đứng lên, thẳng tắp đâm vào mình, không khỏi dịch chuyển thân người, nhưng A Phúc lúc này ghé vào trên người Thường Hiên, hơn nữa phía sau lưng còn bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt không cho cử động, làm sao có thể tránh đi đâu. Vì thế rất nhanh, cường long lợi kiếm cách một tầng vải may mặc cứ như vậy đâm lên, chọc đến thân mình mềm mại, hai má phiếm hồng.



Thường Hiên nhìn A Phúc tầm mắt nóng bỏng, âm giọng khàn khàn dồn dập nói: "A Phúc, như bây giờ thật là đẹp mắt."



A Phúc nhéo xoay thân mình, tựa đầu chôn mặt trong cổ hắn, ủ rũ vừa nói: "Tóc rối bời, khó coi chết đi được."




Thường Hiên vội vàng nói: "Làm sao có thể, ta có thứ gì tốt đều đưa ra." Nói xong thấy A Phúc không nói lời nào, nghĩ nàng không tin, lập tức hận không thể chỉ trời thề, cuối cùng A Phúc cười nói đã tin, hắn mới thôi.



Kế tiếp mấy ngày, Thường Hiên mỗi bữa cơm đều ghé vào bếp thật cẩn thận vì A Phúc nấu thuốc, lại nấu cho A Phúc cháo gạo lức đậu đen. Dù sao hắn không cần đi ra ngoài làm việc, có thời gian, tất nhiên là vui vẻ hầu hạ cho A Phúc thoải mái dễ chịu.



A Phúc nhìn Thường Hiên nghiêng ngã bận trước bận sau, trong lòng cũng rất vừa lòng, lấy tờ giấy nợ ra, vung bút khẽ vạch nói: "Nhìn chàng tốt như vậy, miễn cho chàng ba canh giờ đi!"



Thường Hiên hơi có chút ủy khuất bất bình: "Ta ra sức hầu hạ nàng như vậy, mới miễn được ba canh giờ thôi?" Còn lại hai mươi mốt canh giờ, vậy khi nào mới hết!



A Phúc nghĩ nghĩ, lại cầm bút vạch, rộng rãi nói: "Vậy lại miễn thêm nửa canh giờ đi."



Thường Hiên thế này mới vừa lòng: "Ừm, như vậy chỉ còn lại hai mươi cộng nửa canh giờ."



A Phúc gật đầu, nhìn Thường Hiên đề nghị: "Nói nhiều như vậy, ta còn chưa thấy chàng quỳ bàn tính, không bằng đêm nay chàng quỳ nửa canh giờ đi, vừa vặn cũng đem số lẻ này xóa đi."



Thường Hiên nghe lời này, vội ngồi vào bên cạnh A Phúc, ôm thắt lưng nàng ôn nhu dỗ nói: "Nàng yên tâm, đêm nay ta tất nhiên sẽ ra sức, cho nàng cảm thấy mỹ mãn xoá cho ta nửa canh giờ kia."



A Phúc lập tức đỏ mặt, nàng dĩ nhiên hiểu được, ra sức này cũng không phải là quỳ bàn tính.