Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 48 : A Phúc, ta quả nhiên làm không tốt hơn người ta

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Thường Hiên trong miệng đồng ý với A Phúc nhất định sẽ chú ý, hắn quả thực cũng đã cẩn thận gấp bội rồi, nhưng rốt cuộc là người trẻ tuổi, lại là lần đầu làm vụ mua bán lớn như vậy, quả nhiên vẫn xảy ra chuyện.



Thì ra Thường Hiên không để ý vị Nhậm Vinh kia kêu la phản đối, đem bạc xoay vòng của cửa hàng tập trung lại, như thế mới thuận lợi mua bán chỗ sa tanh kia. Lúc ấy Thường Hiên cũng sợ gặp chuyện không may, cố ý tìm Trần Hoài Đan là người kiểm nghiệm hàng hoá trong cửa hàng đến, hơn nữa còn có cả vị tiên sinh ở phòng thu chi, có thể nói là xuất toàn bộ lực lượng đi kiểm hàng. Lúc ấy Trần Hoài Đan chắc chắn xem xét số vải tinh tế mềm nhẵn kia, ngẩng đầu nói với Thường Hiên: "Số vải này, quả thật là hàng hoá thượng đẳng, ở phương bắc ta đều là hiếm thấy."



Thường Hiên không thể nói rõ biết bao nhiêu loại vải, bất quá tốt xấu cũng đã theo cha đến miền nam, lập tức cũng lại xem xét, trong lòng cũng là vừa lòng. Bất quá trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc hỏi Trần Hoài Đan: "Còn cần kiểm tra những loại khác không?"



Trần Hoài Đan gật đầu: "Ngươi đi trước bàn lại giá với đối phương đi, ta ở bên này kiểm tra một chút."



Thường Hiên nghe xong, ngẫm lại cũng đúng, tuy nói giá này đã có vẻ thấp, nhưng tổng là muốn đi thử thăm dò ý của đối phương một chút xem xem có thể hạ thấp hơn hay không. Lập tức hắn dẫn theo tiên sinh của phòng thu chi đi bàn giá cả với bên bán hàng.



Mại gia tuy rằng là người phía nam, lại mang theo âm giọng phương bắc, Thường Hiên nghe xong khó tránh khỏi nghi hoặc, vì thế lúc uống trà cũng thuận miệng hỏi, Mại gia kia lại bất đắc dĩ nói, ông ta kỳ thật là người phương bắc, lúc trẻ tuổi đi theo cha đến phía nam làm chuyện buôn bán, rồi ở lại đó. Nay cha ông đã già rồi luôn có ý muốn lá rụng về cội, nên lệnh cho ông ta đến xem giá thị trường bên này. Ai biết vừa chuyển một chuyến hàng xong, đã nghe tin cha bỗng nhiên bệnh nặng, vì vậy mới muốn bán giá rẻ đi.



Thường Hiên vẫn như cũ bất động thanh sắc, lại lôi kéo giao tình với người ta, hỏi người ta đường đi từ phía nam tới là đi bằng đường thuỷ hay đường bộ. Mại gia nói là đi đường thuỷ, lập tức hai người lại tán gẫu đến những chuyện trên đường gặp được những kiến thức gì mới, mại gia này đều nói được mạch lạc rõ ràng. Thường Hiên cảm thấy nghi hoặc dần dần tán đi, nay trà uống xong rồi, bạc cũng cứ thế giao.



Sau vài ngày Thường Hiên rất hưng phấn, cả buổi tối cầm bàn tính cân nhắc, chỗ lụa này hẳn là nên bán như thế nào, có thể kiếm lãi bao nhiêu bạc. A Phúc cúi đầu thêu thùa may vá, nghe hắn nhắc tới chuyện này, lỗ tai đã muốn sinh kén, sau lại nhịn không được cười ra: "Chàng niệm đi niệm lại như vậy, tương lai con của chúng ta sợ là vừa ra đời đã muốn tính sổ."



Thường Hiên rất đắc ý, đi tới bên A Phúc xoa nhẹ cái bụng đã sáu tháng của nàng: "Chút nữa lấy mấy cuộn lụa về, cũng để cho nàng mấy bộ xiêm y thật tốt nữa." Thường Hiên nghĩ nay đã tháng năm, mắt thấy sẽ đến mùa hạ, dùng chỗ vải mới mua gần đây làm quần áo mùa hè nhất định rất đẹp.



A Phúc cũng không cần xiêm y gì, bất quá nàng nghe Thường Hiên nhắc như vậy, không khỏi nói: "Chỗ lụa này lấy làm xiêm y nếu thích hợp, không bằng lát nữa chàng cho ta mấy cuộn, ta đi tặng cho vài tỷ muội tốt trong phủ."


A Phúc thấy hắn như vậy, trong lòng cũng trầm xuống, dáng vẻ này cũng chưa bao giờ có, vì thế ở bên nhẹ nhàng hỏi hắn làm sao vậy.



Thường Hiên nâng mặt lên, thân thể cường tráng khuôn mặt lụi bại uể oải, trong mắt còn mơ hồ dẫn theo tơ đỏ, hắn nhìn tiểu nương tử của mình, không nói chuyện, trực tiếp đưa tay đem nàng ôm lấy, sau đó đem đầu chôn trong cổ nàng.



A Phúc trong lòng càng thêm không yên, biết hắn tất nhiên là đã gặp chuyện, vì thế khó tránh khỏi miên man suy nghĩ, cuối cùng Thường Hiên rốt cục vừa buồn vừa nói: "A Phúc, ta quả nhiên làm việc kém hơn người ta..."



Khi Thường Hiên nói đến đây, có ủy khuất có làm nũng, giống như một đứa bé ở bên ngoài làm vỡ bình hoa nhà người khác, thật cẩn thận chôn trong lòng mẹ không biết làm thế nào cho phải.



Trong lòng A Phúc nhất thời thắt chặt, vươn tay ôm lấy thắt lưng rắn chắc của Thường Hiên, ôn nhu khuyên giải an ủi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Kỳ thật nàng cũng đoán được một ít, tất nhiên là cửa hàng đã xảy ra chuyện, mà cửa hàng gần đây có chuyện lớn nhất cũng chính từ cái gọi là chỗ lụa tiện nghi kia.



Thân mình Thường Hiên cẩn thận tránh cái bụng đã nổi lên của nàng, giống đứa nhỏ tựa đầu trên bộ ngực đầy đặn của nàng lung tung cọ xát, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "A Phúc, chỗ lụa kia căn bản không thể bán được, ta không biết nên làm gì bây giờ, cha ta nhất định rất thất vọng, ta thật sự không nên thân..."



A Phúc đau lòng, dùng đôi tay mềm mại nâng khuôn mặt kiên nghị của hắn lên, nhẹ giọng dỗ nói: "Không có gì hết, không phải là kém hơn so với người ta thôi sao, sau này còn có cơ hội."



Thường Hiên cũng không tin, đỏ hồng mắt nói: "Có một lần như vậy, ta làm chưởng quầy cũng không thích đáng."



A Phúc nhìn hắn thất bại đến gần như tuyệt vọng, liều mạng lắc đầu nói: "Không đâu, chuyện này không là cái gì đáng ngại, ta nhất định có thể qua được cửa này!"



Thường Hiên nâng tay, sờ sờ hai má mềm mại của tiểu nương tử nhà mình, cười khổ nói: "A Phúc, chỗ lụa kia đều có lỗi, không có người mua. Ta gần như dùng tất cả bạc mà cửa hàng có để làm vụ này, cứ như vậy lại trôi theo dòng nước, sau này hợp đồng làm sao làm, ta hoàn toàn không biết."