Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 58 : Đây là con ta?

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Lại nói ngày hôm sau, vợ chồng hai người ngọt ngào rất nhiều cũng nghĩ tới chuyện Nhạc phu nhân, A Phúc cũng không khỏi thở dài, nàng nghĩ đến dáng vẻ kia của cha chồng, tuy nói cũng hiểu Nhạc phu nhân không tệ, nhưng rốt cuộc cũng không có ý bước thêm bước nữa. Cái gọi là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thật sự là đáng thương cho Nhạc phu nhân đợi nhiều năm như vậy.



Thường Hiên nghĩ nghĩ, chỉ có thể nói thôi, loại chuyện này không thể miễn cưỡng, vẫn là tùy ý cha thôi.



A Phúc trong lòng nhớ Nhạc phu nhân, sau lại bớt chút thời gian vác bụng đi đến tiệm bánh bao của Nhạc phu nhân thăm, chỉ thấy Hồ Nhất Giang vẫn ở trước cửa tiệm như cũ, Nhạc phu nhân cúi đầu buồn bã thu dọn lồng hấp. Nhạc phu nhân ngẩng đầu thấy A Phúc đến đây, cười tiếp đón, lại mời nàng vào hậu viện.



Hai người phụ nữ nói chuyện hợp ý, Nhạc phu nhân nhắc tới Thường quản sự trên mặt lại ảm đạm xuống, thẩm cười khổ mà nói: "Con không cần phải nói gì hết, kỳ thật có chuyện nói tiếp sẽ dọa người đó, ta cũng chưa từng nói với con chuyện này."



A Phúc khó hiểu nhìn Nhạc phu nhân, Nhạc phu nhân lại cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Kỳ thật sau ngày đó, ta từng đi tìm ông ấy."



A Phúc kinh ngạc trừng mắt nhìn: "Sau đó?"



Nhạc phu nhân thở dài, nhìn bên ngoài cửa sổ cô đơn nói: "Không có sau đó, ta không công đợi nhiều năm như vậy, sau này ông ấy luôn không quên quá khứ. Đối với con hiện giờ xem như cũng hiểu, ông ấy thực không hổ là họ Thường, người cũng thật sự rất chung tình." Nói xong thẩm lại cười khổ.



A Phúc nhất thời nghẹn lại, Nhạc phu nhân thế nhưng trực tiếp đi tìm cha chồng, việc như vậy quả thật không phải phụ nữ bình thường có thể làm được, bất quá cha chồng nhà mình lại vẫn làm cho thẩm ấy đau lòng.



Nhạc phu nhân sau cũng cười, nhìn A Phúc nói: "Không có gì, không phải một người đàn ông thôi sao."



A Phúc nhấp mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Nhạc thẩm, vậy sau này thẩm có tính toán gì không?"



Kỳ thật giờ A Phúc cảm thấy, cứ như vậy gả cho Hồ Nhất Giang kia cũng không tệ.



Nhạc phu nhân lại cười thở dài: "Ta đều đã là mỹ nhân hết thời, có thể có tính toán gì. Con xem cái vị Hồ Nhất Giang ngoài cửa kia, luận về tuổi tác còn nhỏ hơn ta, ta cuối cùng chưa đến mức thật sự theo hắn. Dù sao nay ta cũng có tiệm bánh bao trong tay, không đói chết được, lại không có đàn ông để quản, ngày ngày cũng tự tại."



A Phúc thấy Nhạc phu nhân cũng đã nghĩ thoáng, nên không nói thêm gì nữa.



====
Nhạc phu nhân nâng mắt nhìn Thường quản sự một cái, thấy ông ấy thủ thế hẳn là biết cách, hiển nhiên trước kia đã bế qua trẻ nhỏ, nên thật cẩn thận đem đứa nhỏ đưa vào lòng Thường quản sự.



Hai tay đưa ra, Nhạc phu nhân trong miệng ôn nhu nhắc nhở nói: "Cẩn thận chút."



Thường quản sự nhẹ giọng cười nói: "Yên tâm, ta biết mà."



Nhạc phu nhân trong lòng hơi hơi động, thẩm cảm thấy hai người đơn giản nói một câu như vậy, lại giống như vợ chồng quen thuộc thân mật tự nhiên. Nhưng thẩm nhìn sắc mặt Thường quản sự, đã thấy đối phương toàn lực chú ý tới đứa bé vừa mới sinh kia, chưa từng chú ý đến mình, lập tức trong lòng cũng lạnh một nửa.



Thường quản sự lúc này ôm cháu nội của mình, thay đổi vẻ nghiêm túc xưa nay, vẻ mặt hòa ái đùa với đứa bé mới sinh kia. Nói đứa bé này cũng là đáng yêu, mở to đôi mắt trong suốt nhìn ông nội, nhìn nhìn thế nhưng cong mi cười rộ lên.



Thường quản sự thấy vậy mừng rỡ, càng thêm thoải mái. Mà Thường Hiên bên cạnh tiến lên trông mong nhìn, lúc này rốt cục thèm đến không chịu được, cầu xin nói: "Cha, để con bế một cái đi."



Thường quản sự đầu cũng chưa nâng, tiếp tục ha ha cười xem cháu nội, trong miệng lại nói: "Con không biết bế."



Thường Hiên bất đắc dĩ, đành phải đi theo trêu trọc con trai, trong miệng còn nói: "Con trai, cha là cha con nè, con nhìn cha bên này nè." Nói xong trên mặt còn làm mặt quỷ.



Đứa nhỏ lại nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, Thường Hiên thấy vậy chưa từ bỏ ý định, dút khoát đem mặt tiến đến trước mặt bé con, ai biết đứa bé vừa nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mim lại, ‘Oa’ một tiếng lập tức khóc rống lên.



Lập tức khiến Thường quản sự đau lòng không đành, trong tay trấn an vỗ vỗ đứa nhỏ, trong miệng còn mắng Thường Hiên: "Con xem dọa đứa nhỏ sợ, có ai làm cha như con không?"



Thường Hiên cũng rất đau lòng, bất quá hắn cũng không có tội.



Thường quản sự đem đứa nhỏ dỗ cho ngừng khóc, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Thường Hiên: "Con vào nhà xem thê tử của con đi."



Thường Hiên ngẫm lại cũng đúng, A Phúc nhà mình khổ sở lớn như vậy, mình còn chưa vào thăm nữa, lập tức chạy nhanh bỏ lại đứa bé chọc người trìu mến kia, vội vàng vào nhà.