Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 60 :

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Tin tức A Phúc sinh một bé trai, rất nhanh hầu phủ đều đã biết. Mà lúc này A Phúc đã muốn đem bức trăm loài chim quy thuận phượng hoàng thêu xong kia, lập tức nhờ Thường Hiên mang về trong phủ. Lão phu nhân và nhị thiếu phu nhân nhìn thấy, vui mừng quá đỗi, liên tục khen ngợi A Phúc. Đến ngày tắm ba ngày, lão phu nhân chẳng những theo lệ thường đưa tới thuốc bổ cùng với kim lõa tử*, còn cố ý tặng thêm một đôi vòng tay vàng óng, một cái khóa trường mệnh cùng với sáu cái chuông vàng. Nhị thiếu phu nhân tự nhiên cũng chuẩn bị một phần hạ lễ khác đưa tới, lập tức trong phủ mọi người đều nói A Phúc được gia chủ đối đãi khác biệt, hơn nữa cửa hàng của Thường Hiên nay tiền thu rất nhiều, mọi người cũng đều hâm mộ, vì thế mấy ngày này thật sự là náo nhiệt rực rỡ.



(*) cái này ai biết xin chỉ giáo cho ta với



Thường Hiên lại nhắc tới chuyện tìm bà vú, A Phúc cũng không quan tâm, chỉ một lòng uy đứa nhỏ. Thường Hiên rốt cục nhịn không được, tiến sát làm nũng nói: "A Phúc, ta không muốn cho nàng vất vả thôi." Hắn vuốt hai má A Phúc, thương tiếc nói: "Nàng xem nàng gầy nhiều rồi."



A Phúc nghe nói lời này, nhíu mày ôn nhu nói: "Ta gầy sao? Ta nhớ rõ tối hôm qua chàng còn khen ta nay mặt tròn tựa như trăng rằm mười lăm, nói là càng nhìn càng muốn ăn."



Thường Hiên nhất thời á khẩu không trả lời được, qua hồi lâu mới ở một bên ủ rũ hô một tiếng: "A Phúc..."



A Phúc nở nụ cười, liếc hắn một cái nói: "Chàng chính là tức giận con trai nhà chàng cướp của chàng có phải hay không?"



Một câu này lại nói ra nỗi lòng của Thường Hiên.



A Phúc thở dài: "Chàng là đàn ông, nay lại làm cha, sao có thể cùng con tranh giành chứ?" Nói đến đây, sữa cũng uy xong, lại đem con trai đặt ở một bên vỗ lưng nó ru ngủ.



Thường Hiên tiến lên, cúi đầu nhìn chăm chú con trai, nay trên mặt đứa nhỏ đã nảy nở, nhìn đẹp hơn rất nhiều, mi thanh, mắt nhỏ, môi hồng, giống như được vẽ ra.



Hắn nhìn trong lòng lại thích, vươn tay đến nhẹ nhàng đụng cái mũi nhỏ của con trai, miệng lẩm bẩm: "Thôi, nể tình con là con cha, cha tặng cho con đi."



A Phúc vừa nghe, thiếu chút nữa cười ra tiếng.



Chờ thật vất vả ra con ngủ, vợ chồng hai người nằm nói chuyện. Thường Hiên vội nói: "Cha nói, sau này sẽ xem xét cho chúng ta đổi một viện lớn hơn một chút."



Kỳ thật Thường quản sự lúc trước khi A Phúc sinh đứa nhỏ đã đề cập qua việc này, nhưng lúc ấy đôi vợ chồng trẻ không có kinh nghiệm, cảm thấy cũng đủ ở rồi. Nhưng nay sinh con trai, mới phát hiện thực sự không đủ. A Phúc hiện giờ đang ở cữ, bên ngoài chỉ có Tế Vân hầu hạ, hai người chăm sóc đứa nhỏ thực vất vả. Mà Thường Hiên ban ngày phải đi cửa hàng, nay cũng phải mỗi đêm ba bốn lần tỉnh lại, trường kỳ như vậy cũng chịu không nổi.
A Phúc lại trấn định, rốt cuộc cũng đã là người làm mẹ, nay trong lòng ôm con trai của mình nhu thuận chọc người yêu thương, cũng cảm thấy vì chính nó làm một người mẹ có thể không sợ trời không sợ đất bảo vệ nó, vì thế tự nhiên đem những người chung quanh đều xem nhẹ đi. A Phúc tuy rằng cũng chưa thấy qua loại trường hợp này, nhưng lập tức cũng thong dong tự nhiên.



Vào trong cung, người trong cung lại ở bên cạnh dạy rất nhiều quy củ, sau đó lập tức mang theo A Phúc đi vào gặp Thái Hậu. Lúc A Phúc đi vào Thái Hậu đang uống trà ăn chút điểm tâm, bên cạnh là các công chúa phi tần, bên cạnh các công chúa và phi tần là nhị thiếu phu nhân, mà lão phu nhân cũng không thấy bóng dáng đâu.



A Phúc lập tức trong lòng hiểu rõ, biết quan hệ giữa nhị thiếu phu nhân và Thái Hậu, vội vàng hít một hơi thật sâu, tiến lên bái kiến.



Thái Hậu từ ái cao thấp đánh giá nàng một phen, chỉ thấy nàng mặt mày đoan chính thân hình mượt mà, thân thể cũng hơi lộ ra thần thái của người có phúc, lập tức thích ngay, sai người đưa đến gần mà nói chuyện.



A Phúc bế đứa nhỏ, y theo cấp bậc lễ nghĩa tiến đến, Thái Hậu lại hỏi một ít chuyện nhà, A Phúc nhất nhất đáp lại. Thái Hậu biết A Phúc tự mình nuôi nấng đứa nhỏ, lại cảm khái một phen, nói kỳ thật đứa nhỏ vẫn nên đi theo bên người là tốt nhất.



Sau cũng bởi vì những lời này, A Phúc xem như được cái lệnh bài, từ nay về sau đứa nhỏ đều sẽ mang theo bên mình, rốt cuộc không có người đề cập đến chuyện mời vú nuôi.



Thái Hậu lại sai người đem đứa bé này bế đến trước mặt xem, nói đến cũng là đứa bé này còn nhỏ. Thấy Thái Hậu là nheo mắt cười khanh khách, cười đến mắt giống như ánh trăng xinh đẹp.



Thái Hậu vừa thấy mừng rỡ, lệnh cho người bên ngoài bế cho mình đùa nửa ngày. Cố tình lại có phi tử, phỏng chừng cũng nghĩ là Thái Hậu thích, vội nói Thái Hậu là người có phúc, đến ngay cả đứa bé đầy tháng mà vừa thấy đã thích.



Thái Hậu cũng hiểu mình và đứa bé này có duyên, lúc này ban cho trường mệnh toả, lại hỏi đứa nhỏ này có tên hay chưa. Kỳ thật A Phúc Thường Hiên cùng với Thường quản sự có thương lượng qua tên đứa nhỏ, cũng có vài cái được chọn chỉ là còn chưa xác định thôi. Nhưng nay Thái Hậu hỏi, A Phúc lại phúc chí tâm linh* tiến lên đáp: "Còn chưa đặt tên." Lời này cẩn thận mà nói, cũng không phải nói dối.



(*) khi vận may đến người ta liền linh hoạt khôn ngoan hơn



Thái Hậu vừa nghe, trầm ngâm nói: "Ta nghe nói ngươi thân mang thai lại thêu cho ta bức trăm loài chim quy thuận phượng hoàng chúc thọ, tính lại cũng là đứa nhỏ này và ta có duyên, không bằng ta đây cho nó một cái tên đi?"



A Phúc vừa nghe mừng rỡ, vội bước lên phía trước bái tạ, khẩn cầu Thái Hậu ban thưởng tên.