Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 63 : Phong phú thịt nướng (thận nhập)

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Thường Hiên tiến đến bên tai A Phúc khinh miệt khàn khàn nói: "Ông ta đoán chừng ngay cả một ngón tay của ta cũng không bằng."



Lúc này A Phúc sớm đã như con cừu bị lột sạch, thân mình đầy đặn trắng nõn dấu trong chăn lụa đỏ thẫm, mái tóc đen mượt phân tán ở một bên. Nàng nghe nói thế, nhất thời hai má ửng hồng say lòng người, quả thực như nhiễm son, mà mắt còn hờn dỗi nhìn Thường Hiên một cái nói: "Chàng ở đây nói bậy bạ gì đó!" Nhưng lời này mềm nhũn, lộ ra mị hoặc say lòng người, có chỗ nào giống như đang nén giận, rõ ràng là muốn câu dẫn phu quân nhà mình mà.



Thường Hiên thấy dáng vẻ A Phúc che đậy ở trong chăn, ngực rung động, thở dốc dồn dập nổi lên, thật sự là hận không thể lập tức bay qua cắn một ngụm. Bất quá hắn cũng cố gắng tự nhẫn lại, trong mắt lóe ra ý cười đùa dai, tiến lên từng bước dùng chỗ bành trướng của mình chọc vào chỗ mềm mại kia của A Phúc, từ trên cao nhìn xuống uy hiếp nói: "Làm, nàng không tin, hôm nay ta sẽ không cần vật này, nhất định phải làm cho nàng muốn sống không được, muốn chết không xong."



A Phúc thấy Thường Hiên có dáng vẻ này, biết hắn hôm nay đã là tình thế bắt buộc. Từ sau khi nàng sinh đứa nhỏ, thân mình phá lệ mẫn cảm, hắn lại bị cấm ở mặt này đã lâu, vì thế mấy ngày nay quả thực giống như Mãnh Hổ Hạ Sơn, mỗi lần đều phải mặc sức mà làm một phen mới bằng lòng bỏ qua. Cố tình hôm nay Thường Hiên lại uống rượu, phải biết rằng đàn ông có vài phần men say, thường thường chuyện ở trên giường sẽ càng thêm cuồng mãnh. Lúc này A Phúc bị người đàn ông mang theo vài phần say chọc như vậy, cũng không có cách, lập tức ngưỡng mặt xõa tóc, trong mắt chứa đựng nhiều tinh tế say lòng người, nhu nhược lắc đầu cầu xin: "Thôi, hôm nay chàng đã muốn làm, đã vậy thì mau chút đi, miễn đừng dùng mấy kiểu gì mới mẻ ép buộc ta là được rồi."



Thường Hiên dĩ nhiên sẽ không buông tha cho nàng đơn giản như vậy, trên thực tế hiện nay hắn ở bên ngoài đường làm quan rộng mở, phàm là người trong phủ ai lại không kính hắn vài phần? Hắn hôm nay bụng đầy đắc ý hưng phấn vô cùng, trở lại trong ổ chăn muốn cùng nương tử rong ruổi một phen.



Lập tức hắn buông hai luồng mê người yêu kiều mềm mại của A Phúc ra, bàn tay to thô ráp duỗi ra mạnh một cái bắt hai chân tuyết trắng của A Phúc tách ra. A Phúc khẽ kêu một tiếng, xấu hổ đến mức hai tay che kín mắt.



A Phúc thân mình tuyết trắng giống như dương chi bạch ngọc thượng hạng, cố tình chỗ dương chi ngọc còn ở nơi mấu chốt lộ ra màu hồng phấn mềm mại ẩm ướt, ánh mắt Thường Hiên nóng rực đánh giá nửa ngày, cuối cùng bàn tay to phủ lên bụng nàng. Hắn cúi đầu dùng một loại thần sắc nghiên cứu nhìn ngắm nơi đó, lại dùng sở trường khoa tay múa chân một phen, giống như tưởng tượng thấy nơi này từng có đứa bé của mình, cuối cùng giọng nam khàn khàn: "Hôm nay ta muốn tạo ra đứa bé kế tiếp ở trong này, muốn một bé gái."



A Phúc che mặt, nũng nịu thúc giục nói: "Chàng muốn tạo thì tạo, làm gì còn sờ tới sờ lui." Phải biết rằng bọn họ là vợ chồng lâu ngày, đối với chuyện giường chiếu này cũng phóng khoáng, dù sao đơn giản là tiến vào đi ra lại phun chút này nọ chảy chút nước, nhưng nếu thân mình trống trơn xem ra nhìn lại, tổng là có chút phải đỏ mặt. Mà lúc này trên người A Phúc không hề che lấp, hai cái no đủ to như vậy lúc ẩn lúc hiện giống như dụ người tiến lên nắm lấy, xuống phía dưới chỉ mặc tiết khố, cố tình tiết khố kia lại là sa mỏng màu đỏ sậm, căn bản che không được cái gì, liếc mắt một cái đã có thể thấy hết, thậm chí có thể nhìn đến u động phía dưới địa phương thê lương.



Mắt Thường Hiên càng tối lại, hắn đánh giá chỗ môi kia, giống như mê muội cúi đầu tiến đến.



A Phúc biết hắn muốn làm gì, Thường Hiên người này ngày thường có thể hạ thấp mình với thê tử, loại chuyện này cũng đã làm vài lần. A Phúc bình thường cảm thấy xấu hổ, luôn nửa đẩy nửa cự tuyệt, nhưng kỳ thật trong lòng hiểu rõ, hành động này cũng rất kỳ diệu, so với dùng nóng cháy kia trực tiếp mạnh mẹ trồng trọt cũng có một phen cảm giác, lập tức tùy tay cầm một cái khăn che mặt, làm gì cũng không thấy, mặc cho hắn tự mình làm đi.



... ... ... . ( tỉnh lược )



A Phúc cũng không ngờ tới hôm nay hắn lại nhẫn tâm như thế, lại làm cho mình có cảm giác đau đớn, nhưng nàng cũng hiểu theo cái tư thế như hổ lang của người đàn ông này, hắn là thành thật sẽ không quấn mình, lập tức chỉ có thể hai tay lung tung nắm lấy góc chăn, dồn nén tiếng rên rỉ mơ hồ từ trong miệng phát ra.



Thường Hiên hung hăng hôn một phen, chung quy không đã nghiện, vì thế mạnh mẹ đem lớp sa mỏng xốc lên. Sa mỏng vì dính dịch thủy của A Phúc, sớm dính ở trên đóa hoa của nàng, lúc này bị bất chấp vạch trần, mắt nhìn thấy sa lụa ướt đẫm cùng với da thịt trắng noãn tách ra, lại là một phen cảnh tượng kiều diễm, màu hồng quyến rũ màu trắng mềm mại, khiến Thường Hiên gần như luyến tiếc dời mắt.



... ... ... . ( tỉnh lược )



Cái này lại khổ cho A Phúc, A Phúc chỉ cảm thấy phía dưới ngứa ngáy, thân mình bị trêu chọc phát run, hai tay lung tung nắm lấy mái tóc đen buông xõa của Thường Hiên, nhưng nàng lại không biết lôi kéo Thường Hiên lại như vậy thì có ích lợi gì. Nàng muốn Thường Hiên rời khỏi mình, nhưng lại luyến tiếc, giống như chính mình bị đầu lưỡi linh hoạt kia biến thành bay vào giữa không trung, bay không đến đỉnh trời, không thể lên đỉnh, nàng nhắm chặt hai tròng mắt liều mạng lung lay đến đỉnh, nửa ngày sau nàng rốt cục chịu không nổi, khóc nức nở cầu xin tha thứ: "Thường Hiên, chàng mau cho ta đi..."



Thường Hiên từ giữa hai chân nàng nâng đầu lên, hai mắt nóng cháy nhìn chằm chằm A Phúc, khàn giọng hỏi: "Nàng muốn gì?"



A Phúc mềm nằm ở trên giường đã muốn ẩm ướt, nức nở cầu xin: "Mau làm đi..."



Thường Hiên hôm nay lại cực kỳ nhẫn tâm, hắn một ngụm phủ quyết: "Không được, ta muốn cho nàng nếm thử cảm giác khác lạ trước!" Nói xong một lần nữa cúi đầu xuống.



Lúc này đây hắn đem hết chiêu thức bản thân cho tiểu nương tử của mình, bất quá một lát sau, A Phúc lập tức cả thân mình cứng đờ, dưới thân môi nhỏ nháy mắt trút ra thật nhiều dịch thuỷ nhi, tiếp theo nàng cả người từng trận run rẩy, đưa tay sờ xuống, gần như làm ướt đệm chăn, đương nhiên cũng thấm ướt môi lưỡi của Thường Hiên.



A Phúc đang nửa nhắm nửa mở mắt thở phì phò nằm ở trên giường đất, nhưng ai biết Thường Hiên căn bản còn chưa muốn buông tha nàng...



A Phúc chưa phòng bị, cái miệng nhỏ hấp một ngụm khí lạnh, lỗ nhỏ cảm giác có một trận thô ráp sâu sắc, may mắn vừa mới lên đỉnh, dịch thủy sung túc, mềm mại giãn ra, mới không cảm thấy đặc biệt đau.




Tam thiếu gia tạm dừng lại, thử thăm dò tiếp tục nói: "Thường Hiên ngươi nay là đại chưởng quỹ, chưởng quản phường thêu, ta nghe nói phường thêu năm nay tiền thu thực không nhỏ, ngươi lúc này hẳn là có vẻ dư dả phải không?"



Thường Hiên giờ mới hiểu, tình cảnh của vị tam thiếu gia này không ngờ là tìm một gã sai vặt ngày trước muốn mượn bạc? Lập tức hắn bỗng nhiên cảm thấy vừa buồn cười lại khôi hài, trầm ngâm, khó xử nói: "Tam thiếu gia, trước kia Thường Hiên đi theo ngài, ngài đối với Thường Hiên thật sự cũng rất chiếu cố, lẽ ra ngài đã mở miệng, Thường Hiên khẳng định không có lý gì đi từ chối. Nhưng chỉ là Thường Hiên hiện giờ tuy rằng kinh doanh một cửa hàng to như vậy, mà bạc buôn bán cũng không phải của Thường Hiên, tất cả đều phải ghi sổ nợ, Thường Hiên cũng không thể làm chuyện tham ô công quỹ."



Hắn nói tới đây, sắc mặt càng thêm khó xử: "Tam thiếu gia, nếu Thường Hiên thực sự làm việc này mà để trong phủ biết được, lấy việc công làm việc tư, tham ô khoản công kia, đây cũng không phải là việc nhỏ, sợ là đến lúc đó chẳng những Thường Hiên phải chịu người trong phủ trách phạt, mà chính tam thiếu gia cũng sẽ liên lụy vào..." Giọng nói kéo dài, Thường Hiên cau mày vẻ mặt đau khổ liên tục lắc đầu, nhìn qua thực sự rất khó làm, thật đáng tiếc.



Tam thiếu gia nghe nói thế, nhất thời khổ mặt: "Thường Hiên, ngươi thực sự không có cách giúp ta sao?"



Thường Hiên nhíu mày trầm tư, cuối cùng nói: "Khoản công là không có cách, nếu tam thiếu gia không chê ít, Thường Hiên ở đây còn một chút bạc, số này là cha bổ sung cho tiểu nhân, nói là nay có con rồi, qua năm mới chi tiêu không nhỏ, để cho tiểu nhân ngày thường không cần cắt xén ăn dùng của con trai, thuận tiện mua chút hàng tết. Nay nếu tam thiếu gia thật sự cần dùng gấp, thì mượn đỡ đi."



Tam thiếu gia trước mắt sáng ngời, vội hỏi Thường Hiên: "Vậy có bao nhiêu?"



Thường Hiên nghĩ nghĩ, rất là rộng rãi nói: "Có mấy chục lượng."



Lời này vừa ra, vốn dĩ tam thiếu gia ánh mắt toả sáng cõi lòng đầy chờ mong nhất thời bực bội, mắt cũng tối đi vài phần, không thể nề hà xua tay nói: "Thôi thôi, mấy chục lượng có thể dùng được gì!"



Hắn cau mày, trong lòng quả thực rất mất hứng, vốn tưởng rằng Thường Hiên có thể giúp đỡ, nay xem ra Thường Hiên ở bên ngoài phong quang, kỳ thật bên trong cũng vẫn là kẻ cơ hàn. Nô tài này rốt cuộc vẫn là nô tài, tầm mắt nhỏ, không có cách.



Thường Hiên lập tức sờ sờ mũi, cũng cực kỳ cảm thấy có lỗi, bất đắc dĩ chỉ phải tiếp tục chiêu đãi tam thiếu gia uống trà, nhưng tam thiếu gia làm sao uống được, ngồi ở chỗ kia tiếp tục mặt co mày cáu.



Chủ tớ cũ ngồi đối diện không nói gì.



Hồi lâu, Thường Hiên bỗng nhiên nói: "Kỳ thật, cũng có một cách, nhưng nếu phu nhân lão gia trong phủ mà biết tiểu nhân cho ngài cách này, sợ là sẽ lấy mạng của tiểu nhân."



Nhưng tam thiếu gia trong một lúc không thể quản được nhiều như vậy, kích động thiếu chút nữa đứng lên, thúc giục Thường Hiên nói: "Có cách gì tốt, ngươi nói xem!"



Thường Hiên do dự, thế này mới ấp a ấp úng nói: "Tiểu nhân nghe nói ở ngõ nhỏ phía trước, có người chuyên môn cho vay bạc để người ta buôn bán, nhưng cụ thể là thế nào, Thường Hiên cũng không biết."



Tam thiếu gia mừng rỡ, giữ chặt Thường Hiên nói: "Thường Hiên, ngươi nói rõ ràng, chuyện này ra sao?"



Thường Hiên lần này rõ ràng lưu loát lắc đầu: "Thường Hiên cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới thôi, lẽ ra cái này cũng không nên nói ở trước mặt tam thiếu gia. Hay là thôi đi, chuyện này cũng không phải chuyện tốt, tam thiếu gia vẫn là nhanh chóng quên đi, coi như Thường Hiên cái gì cũng chưa nói là được."



Tam thiếu gia thấy Thường Hiên nói như vậy, vừa rồi sau cơn kích động, tự mình nghĩ lại cũng hiểu.



Hắn ngồi ở chỗ kia cau mày nửa ngày, cuối cùng giống như hạ quyết tâm: "Ta đây tự mình đi hỏi thăm vậy, còn phải nghĩ cách nữa."



Thường Hiên thấy hắn như vậy, cũng cười ngắt lời nói sang chuyện khác, nói đủ chuyện trước kia mình ở bên cạnh thiếu gia hầu hạ, tam thiếu gia lại không có tâm trạng nghe, cúi đầu cau mày trầm tư. Thường Hiên thấy thế, lại phân phó bọn nha hoàn chuẩn bị bữa tối, nói là muốn mời tam thiếu gia ở lại dùng bữa, hy vọng tam thiếu gia có thể nể mặt. Tam thiếu gia dĩ nhiện là không có lòng dạ dùng bữa, nhanh chóng từ chối nói còn có việc, ngồi không lâu lập tức đi rồi.



Thường Hiên đưa tới cửa, nhìn bóng dáng tam thiếu gia ở trong ngõ nhỏ đi xa, mày hơi hơi nhăn lại, biểu tình có chút suy nghĩ.