Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 71 : Nhốt vào Ngô Đồng Am

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Tiểu nha hoàn sợ tới mức phát khóc: "Một đám quan binh, không biết tại sao nữa!"



Vừa nghe nhị thiếu phu nhân nhất thời ngây người, tiếp theo đó là thân mình mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống giường, doạ tiểu nha hoàn và A Phúc hoảng sợ. Hai người bị doạ vội chạy đến đỡ. Vừa một lần nữa nằm xuống, đã nghe bên ngoài có tiếng bước chân tiếng la sợ hãi cùng với tiếng quát mắng, giống như đang ở ngay bên cạnh.



Đang lúc mọi người kinh ngạc khó hiểu, thì bên ngoài một lão ma ma từ trong phòng nha hoàn vội vàng chạy tới, nói là mau đi qua tiếp chỉ. Lập tức hai tiểu nha hoàn và A Phúc giúp nhị thiếu phu nhân mặc quần áo, rồi đỡ nàng ấy ra bên ngoài. Ai ngờ mới ra cửa viện, đã thấy bên ngoài bị bao vây bởi một đám quan binh tay cầm đao thương, một đám dáng vẻ hung thần ác sát, giống như giặc cướp.



Nhị thiếu phu nhân cười khổ một tiếng, trở tay nắm lấy tay A Phúc nói: "A Phúc... Ngươi mau đi đi..."



Đi, nói dễ hơn làm, A Phúc nhìn lại chung quanh, chỉ thấy bên ngoài đã nơi nơi đều vây đầy người, nàng có thể chạy đi đâu? Rơi vào đường cùng, lại nhớ tới lão phu nhân, đi chưa được mấy bước thì bị ngăn cản, nói là thánh chỉ đã ban xuống, bọn họ tới để xét nhà. Người đứng đầu kia bên má có một nốt ruồi đen, mắt âm lãnh như rắn rết, lúc này hắn sắc bén nhìn lướt qua mấy người phụ nữ ở đây, hạ lệnh mau bắt lại.



Nhị thiếu phu nhân còn không tin, gạt ra tiến lên muốn cản bọn quan binh bắt người, miễn cưỡng khởi dậy tinh thần chất vấn tên cầm đầu. Ai ngờ tên đứng đầu kia cười lạnh một tiếng nói, thánh chỉ đã ban, nam bỏ tù, nữ quyến tạm thời bắt lại. Lúc này hai nha hoàn bên cạnh đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nói không nên lời, nhị thiếu phu nhân chỉ chỉ A Phúc bên cạnh: "Nàng ấy cũng không phải người nhà của chúng ta, chỉ là sang đây thăm nhà mà thôi, vẫn là thả đi thôi."



Tên cầm đầu đánh giá A Phúc một phen, ánh mắt lạnh lùng, A Phúc nhịn không được trong lòng giật thót một cái, bất quá vẫn nhanh chóng tiến lên bẩm báo: "Ta quả thật không phải người hầu trong phủ."



Đầu mục nhìn nửa ngày, rốt cục nói: "Mặc kệ có phải hay không, bắt trước rồi nói sau, sau này sẽ phán xét." Nói xong vung tay lên để người tiến lên bắt.



A Phúc đáng thương và nhị thiếu phu nhân bất quá chỉ là con gái yếu đuối, dĩ nhiên chống không lại mấy quan binh như sói như hổ, vài cái đã bị bắt áp giải xuống. Trong khoảng thời gian ngắn trâm tóc tán loạn, người người chật vật không chịu nổi bị dẫn ra.



Rất nhanh A Phúc và nhị thiếu phu nhân bị áp giải đến chính sảnh, đến nơi đó lại nhìn thấy lão phu nhân cùng hai vị phu nhân và hai vị thiếu phu nhân đều đã ở đó. Lão phu nhân đã ngất đi, bên cạnh còn có nhiều vết máu đỏ tươi. Đại phu nhân đang ôm bà khóc lóc, nhị phu nhân còn hổn hển mắng mấy người đang bắt giữ bà ấy. Đại thiếu phu nhân hiển nhiên bị bắt còn không dám tin, mà vị tam thiếu phu nhân vừa vào cửa hai năm nay sợ tới mức khóc thành tiếng, nước mắt và son phấn trộn lẫn lộn.




Nàng ấy vốn dĩ là con gái nhà quan lại nhỏ, lúc trước cha vì nịnh bợ hầu phủ mới hủy bỏ đính ước từ hồi còn bé gả cho tam thiếu gia. Lúc ấy trong nhà đều nói nàng ấy tốt số, nhưng nay sao lại rơi xuống tình thế này, trong lòng nàng ấy thực ủy khuất.



Đại phu nhân gật đầu: "Bản án này sợ là nhất thời nửa khắc sẽ không kết thúc được, chúng ta cũng sẽ bị nhốt ở trong này một khoảng thời gian."



Tam thiếu phu nhân nghe nói thế, cẩn thận hỏi: "Vậy chúng ta cuối cùng sẽ như thế nào?"



Đại phu nhân thấy con dâu sợ hãi rụt rè không ra thể thống gì, bà vốn dĩ đã là nỗ lực duy trì, lúc này bị hỏi như vậy, trong lòng vừa buồn vừa giận, đối với con dâu này cực bất mãn, không khỏi mặt lạnh nói: "Ta sao biết?"



Tam thiếu phu nhân bị đại phu nhân cho một câu như vậy, đành phải yên lặng lui ra, ngồi ở một bên níu chặt cây cỏ đuôi chó rơi lệ.



A Phúc lúc này cũng trấn định lại, nàng hít một hơi thật sâu nhìn xem bốn phía, cố gắng giãy dụa đứng dậy đi vào trong Am, tìm kiếm khắp một lượt cuối cùng tìm được một cái chổi không biết để lại đây từ năm nào tháng nào, nhưng cây chổi kia vừa cầm đến đã lập tức tung ra, nghĩ chắc là vì đã lâu lắm rồi.



A Phúc ngồi xuống, đem cái chổi kia một lần nữa cột chắc lại, bắt đầu quét tước. Đại phu nhân thấy vậy, chính mình cũng vào Am, tìm một cái đệm ngồi bị người vứt bỏ, xé rách ra, rồi lại buộc thành một bó, thế này mới theo A Phúc cùng nhau quét tước.



Ngoài đại thiếu phu nhân, đám người A Bình thấy đại phu nhân đều đã dọn dẹp, cũng theo sau tiến lên phụ giúp. Vì thế bọn họ đều tự kiếm một cái đệm ngồi xé ra, miễn cưỡng cầm lấy lau dọn am đài.



Đại phu nhân thấy mọi người đều làm, tự mình cũng vòng quanh viện trước sau một vòng, chỉ thấy mặt sau rất nhiều phòng bởi vì gió thổi phơi nắng lâu ngày đã sớm bị dột, nhưng thật ra nơi chính viện thờ phụng tượng phật còn hoàn hảo không tổn hao gì, nghĩ bọn họ chỉ có thể tạm thời ở tại chính sảnh thôi.