Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 83 : Muốn đi đến chỗ cậu hỗ trợ

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Nay cảnh hầu phủ tuy rằng một lần nữa được đoàn tụ, trong nhà tiền bạc đất đai cũng đã trở lại, nhưng rốt cuộc vẫn không thể so với trước. Đại lão gia trải qua đả kích này, nản lòng thoái chí, sau khi một lần nữa xử lý tang sự của lão phu nhân, cũng nghĩ mình tuổi đã lớn, ở quê nhà còn có vài mẫu đất đai của ông bà để lại, không bằng trở về dưỡng lão cũng tốt. Chủ ý của ông là một nhà già trẻ tất cả đều rời kinh thành, nhưng đại thiếu gia lại không đồng ý. Đại thiếu gia sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng hắn nhếch môi biểu hiện quật cường của mình. Hắn muốn ở lại kinh thành, đọc sách thi khoa cử lập công danh, tất cả đều làm lại từ đầu.



Đại phu nhân đối với đứa con trai có chí khí như vậy vốn là cao hứng, nhưng nghĩ gần vua như gần cọp, bà vẫn khuyên con trai đi theo mình về quê. Đại thiếu gia tâm ý đã quyết, ai khuyên cũng không chuyển, cuối cùng không có cách, đại phu nhân đành phải mặc cho hắn ở lại kinh thành.



Nhị thiếu gia từ sau ngày đó ngất đi, khi tỉnh lại thì giống như mất hồn phách, như một cái xác không hồn biết đi suốt mấy ngày, cuối cùng tỉnh táo lại, tìm đại phu nhân quỳ xuống, gọi một tiếng gọi. Đại phu nhân đang cao hứng lau nước mắt, ai biết nhị thiếu gia lại nói câu đầu tiên là: "Con muốn xuất gia làm sư."



Đại phu nhân nhất thời ngây người.



Sau đó vài người vây quanh nhị thiếu gia khuyên nửa ngày, nhưng nhị thiếu gia đều bất vi sở động, cuối cùng đại phu nhân chỉ biết thở dài một tiếng, bà biết con trai mình đều là người quật cường, khuyên nhủ không thể lay chuyển, vì thế chỉ có thể nói: "Thôi, chỉ cần người còn sống tốt là được, cái khác ta cũng không bắt buộc."



Nhị thiếu gia trong một đêm lén lút rời đi, cái gì cũng không mang theo, đại phu nhân không cam lòng, nhờ Thường Hiên đi tìm, nhưng tìm mấy ngày cũng không thấy bóng người, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, cảm thán đứa con thứ hai mạng khổ.



Ai ngờ mới khóc được vài ngày, đại thiếu phu nhân lại bỏ đi. Đại thiếu phu nhân cũng là danh môn khuê tú, trước kia im lặng hiếu thuận, sau lại quản gia lập nghiệp cũng rất có thủ đoạn. Lúc bị nhốt vào Am, so với tam thiếu phu nhân không hiểu chuyện, nàng ta đối xử với đại phu nhân vẫn tôn kính như cũ. Nhưng nay nàng ta bỗng nhiên về nhà mẹ đẻ, sau khi trở về không bao giờ quay lại nữa, chỉ đưa tới một phong thư xin hòa ly.



Đại phu nhân nhìn thấy cái này, tức giận đến tay phát run, nghĩ nay gia môn xuống dốc, thế nhưng đến mức giữ không được một người vợ!



Đại thiếu gia hừ lạnh một tiếng, ngay cả nhìn bức thư kia cũng không thèm, trực tiếp huy bút viết một phong hưu thư lệnh cho người hầu đưa qua. Cuối cùng vẫn là đại lão gia ngăn cản, nay nhà mình quả thật đã làm phiền hà người khác, hòa ly thì hòa ly, không đáng phải hành động theo cảm tình viết hưu thư làm gì.



Đại thiếu gia vì chuyện như vậy, càng thêm khắc khổ, thề muốn trọng chấn gia môn. Trước khi đại phu nhân đi theo đại lão gia về quê, còn muốn cho hắn cưới lại nhất phòng, ai ngờ đại thiếu gia trực tiếp cự tuyệt, dù sao trong phòng còn có A Bình làm thiếp, trước mắt hắn cũng không cần nhiều.




Bọn họ còn nói trong chốc lát, Thường Hiên lại nhắc tới Mạc thị vệ.



"Nàng còn nhớ Kha đầu mục kia không?" Thường Hiên đối với đầu lĩnh canh giữ ở Ngô Đồng Am vẫn nhớ rất rõ.



A Phúc gật đầu, trong ánh mắt nhiễm một vẻ bất mãn: "Tất nhiên là nhớ rõ, sao chàng lại bỗng nhiên nhắc tới hắn chứ?" Người này tâm ngoan thủ lạt hại nhị thiếu phu nhân, cuối cùng bị tạm thời cách chức, thật là trừng phạt đúng tội.



Thường Hiên nhắc tới Kha đầu mục cũng cảm thấy buồn cười: "Mạc thị vệ nay đã rời phủ, huynh ấy tìm được một tiêu cục làm tiêu sư."



A Phúc cảm thấy chủ ý cũng không tệ: "Kỳ thật như vậy cũng tốt, đến cùng so với cả đời ở lại trong phủ làm hộ vệ cho người khác cũng tốt hơn."



Thường Hiên lại tiếp tục nói: "Mạc thị vệ ở tiêu cục gặp Kha đầu mục."



A Phúc vừa nghe, mở to hai mắt.



Thường Hiên giải thích nói: "Kha đầu mục nay cũng đi theo tiêu cục mưu sinh."



A Phúc sửng sốt nửa ngày, cuối cùng hừ một tiếng: "Xứng đáng!"