Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)
Chương 78 : Tôi hoài niệm là thời niên thiếu của chúng ta (8)
Ngày đăng: 13:42 30/04/20
Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Đêm đó hắn biết được “coca của anh” mà hắn tìm kiếm lâu nay tên là Qúy Ức, cô là cháu gái của Lạc gia – hàng xóm của nhà hắn, là con gái bạn tốt của mẹ hắn.
Đêm đó hắn bị cha mẹ răn dạy suốt nửa giờ đồng hồ trước mặt của cô nhưng hắn lại không giống như trước đây chưa đến một phút đồng hồ liền xoay người rời đi.
Đêm đó tâm tình của hắn phá lệ thực tốt, hắn tắm rửa xong, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ ngay được.
Đêm đó hắn ôm chăn cười ngây ngô vô số lần, trong miệng không ngừng nhẩm tên của cô, Qúy Ức, Qúy Ức, Qúy Ức. Thì ra tên cô là Qúy Ức, hắn là Hạ Qúy Thần, Qúy Ức, Hạ Qúy Thần, Hạ Qúy Thần, Hạ Qúy Thần, Qúy Ức, lúc hắn nhẩm đi nhẩm lại tên của cô và hắn ở trong lòng không biết bao nhiêu lần, hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới một câu nói thật đẹp: Tên của anh có họ của em.
Bởi vì hai nhà có quan hệ qua lại, nên Hạ Qúy Thần rất nhanh liền biết Qúy Ức học lớp nào.
Hắn là phòng học số 9, còn cô là phòng học số 1.
Hắn xưa giờ chưa từng đi qua cửa của phòng học số 1 bao giờ, giờ lại bắt đầu thường xuyên đi ngang qua cửa sổ của phòng học số 1.
Hắn xưa nay đều rất rất lâu mới về nhà, bây giờ lại bắt đầu mỗi ngày đều về nhà đúng giờ.
Hắn qua từng ngày biết được, cô tới Tô thành đã được hơn một năm, vì thế quen biết với Hạ Dư Quang cũng đã hơn một năm. Bởi vì hắn phản nghịch nên đêm không có về nhà, do đó hắn đã bỏ lỡ thời gian hơn một năm để có thể quen biết với cô.
Muộn chính là muộn, thời gian một năm kia hắn như thế nào cũng đuổi không có kịp, tỷ như: Cô kêu Hạ Dư Quang là “Anh Dư Quang”, còn kêu hắn là “Bạn học Hạ”.
Hạ Dư Quang bị mất âm thanh nên không thể nói chuyện, nhưng mỗi lần cô tới nhà hắn, tuyệt đại đa số vẫn là thích cùng Hạ Dư Quang nói chuyện phiếm. Hắn trên mặt giả vờ như không để ý, khinh thường nhìn lại nhưng vừa mới xoay người đi, lại như kẻ gian trốn ở một góc, mắt không chớp nghe trộm cô nói chuyện.
Sau này hắn lại biết, Hạ Dư Quang kêu cô không phải Qúy Ức, mà là kêu “Mãn Mãn”.
Nhưng lúc ấy hắn lại có rất nhiều tự tin, hắn cảm thấy mấy điều như vậy không có gì to tát cả, một ngày nào đó cô cũng sẽ thấy hắn quen thuộc giống như Hạ Dư Quang.
“Mãn Mãn” là biệt danh Hạ Dư Quang gọi cô, hắn cũng có biệt danh đặt cho cô, là “coca của anh” nha!.
“Mãn Mãn” là biệt danh Hạ Dư Quang gọi cô, hắn cũng có biệt danh đặt cho cô, là “coca của anh” nha!.
Cho nên, một ngày kia lúc hắn vô tình nhìn thấy Hạ Dư Quang viết trên quyển vở dòng chữ “Dư Quang, Mãn Mãn là của anh” cũng không cảm thấy có gì lạ, không phải chỉ là một câu bao gồm cả “Dư Quang” và “Mãn Mãn” thôi sao? Cái này thì hắn cũng có, câu nói kia còn không phải là: Tên của anh có họ của em.
……………
Lưng ghế dựa bị người nào đó hung hăng đụng phải một chút khiến Hạ Qúy Thần bị đánh thức khỏi hồi ức.
Có thể là do đắm chìm trong hồi ức quá lâu nên tinh thần của Hạ Qúy Thần vẫn còn chút hốt hoảng, một lát sau hắn mới phản ứng lại là vì sao hắn lại ở chỗ này. Sau đó hắn liền quay đầu, thấy Qúy Ức đã uống say như chết, cả người đang lảo đảo đi ra khỏi quán bar.
Cô không có tính tiền nên bị phục vụ ngăn cản, cô thật sự uống rất nhiều, hai mắt mê ly nhìn người phục vụ, hoàn toàn không rõ người phục vụ đang nói cái gì.
Hạ Qúy Thần vội vàng đứng dậy, đi lên phía trước vươn tay đỡ lấy người của Qúy Ức.
Thanh toán xong cho người phục vụ, Hạ Qúy Thần liền mang Qúy Ức rời khỏi quán bar.
Qúy Ức không có tự mình đi được nên Hạ Qúy Thần đành phải khom người xuống cõng cô lên, sau đó đi về chỗ đậu xe của chính mình.
Vừa mới đi được một đoạn, Qúy Ức đang say đến rối tinh rối mù mà nằm ở trên lưng của Hạ Qúy Thần, đột nhiên ghé vào tai của hắn mở miệng: “Tôi không muốn kết hôn, nhưng tôi lại chỉ có thể lựa chọn kết hôn …”