Đại Thần Tiềm Quy Tắc

Chương 25 : Một câu chờ đợi

Ngày đăng: 19:56 19/04/20


Lúc đứng thẳng dậy, lông mày Tiêu Quân Lâm nhướn một cái, chú ý tới trong tiểu viện nhiều thêm hai người.



Đúng là lão cha hung hãn, giảo hoạt và vị “thanh mai chúc mã” mà hắn không muốn gặp nhất trong mấy ngày này.



Kỳ thực lúc trước Vệ Danh Viễn đã lập ra một loạt phương án kế hoạch nhằm vào Hướng Dịch, bất quá hết thảy đều bị Tiêu Quân Lâm ngăn cản, cũng không có nói cho Hướng Dịch.



Vệ gia tuy rằng thế lực không nhỏ, nhưng dù thủ đoạn thiên hình vạn trạng thế nào đi nữa, đến tay vị đại thiếu gia của Tiêu gia từ nhỏ đến lớn đã ngoạn đủ các thủ đoạn hắc ám, thì đều chỉ có một kết quả việc sắp thành lại bại mà thôi.



Cũng không phải Vệ Danh Viễn vô năng, chỉ là Tiêu Quân Lâm từ nhỏ cùng Vệ gia huynh muội cùng nhau lớn lên, hơn nữa mấy năm nay nghe ngóng đủ chuyện trong sáng trong tối của hắn, đối với thủ đoạn của Vệ Danh Viễn không nói hiểu rõ thập phần, nhưng chung quy tám, chín phần thì vẫn có.



Vì vậy động tĩnh gì Hướng Dịch đều không nghe được, lại không biết ở trong mấy ngày nay Tiêu Quân Lâm đã vì cậu giải quyết rất nhiều nguy cơ.



Về phần tình trạng hôm nay... Khu biệt thự phòng ngự xuất sắc, người bình thường đương nhiên không vào được.



Bất quá, Tiêu lão thái gia đương nhiên là ngoại lệ.



Nhi tử cùng ông nháo thì nháo, khi mua biệt thự với tư cách cha ruột, ở chỗ này ông vẫn có vân tay ghi chép, không ai có thể ngăn ông tiến vào.



Tiêu Quân Lâm ngẩn ra, lập tức phản ứng, nhìn Vệ Danh Viễn bên cạnh, sắc mặt hơi u ám.



“Thế nào, tiểu tử thối, thấy lão tử ta đây ngươi mất hứng sao?”



Ở trước mặt nhi tử, Tiêu lão thái gia cũng là một người tính tình nóng nảy, lập tức nói.



“Ba, sao ngươi lại tới đây?” Tiêu Quân Lâm đi tới trước người Hướng Dịch, ngăn cản phụ thân quan sát cậu, thần sắc rất nhanh khôi phục tự nhiên, cười híp mắt nói, “Sớm biết ngài muốn tới, ta đã tự mình lái xe tới đón.”



Lời này tựa hồ rất có lòng thành, Tiêu lão thái gia cũng không truy cứu thật giả thế nào. Bước sang bên cạnh vài bước, lủi đến bên cạnh Hướng Dịch, thiêu mi: “Người này chính là?”



“Hảo bằng hữu.”



“Có kẻ nào đè hảo bằng hữu ra rồi hôn sao?”



“Đương nhiên là có.” Tiêu Quân Lâm trịnh trọng kể chuyện lạ, nhìn Hướng Dịch nói, “Hảo nam bằng hữu.”



...



“Ngươi khi nào thì kết giao bạn trai, ta thế nào không biết?” Lão nhân gia cơn tức dâng lên.
Hướng Dịch gật đầu, vừa rồi người nam nhân kia nói rất nhiều thứ không hiểu được.



Tuy rằng cậu có chút nghe không hiểu, nhưng trong lòng lại loáng thoáng khó chịu.



Lần trước ở trong trò chơi Mộc Bạch cũng dài dòng, thế nhưng còn hơn ngữ khí vừa rồi của Vệ Danh Viễn, Hướng Dịch cảm thấy rõ ràng, Mộc Bạch đối với cậu vẫn là tốt vô cùng.



Âm thầm hạ quyết tâm, lần sau gặp mặt cậu sẽ không cầm kiếm đuổi theo chém Mộc Bạch.



Ân, giúp hắn ức hiếp A Quyền là được rồi ~~



Mộc Bạch nhất định sẽ rất vui vẻ.



Nghĩ tới đây, Hướng Dịch đồng học bên môi hiện lên một nụ cười vui vẻ.



Tiêu Quân Lâm rất chuyên chú nghiên cứu vẻ mặt của người nào đó ở bên cạnh, nhìn cậu thoáng cái đắc ý, thoáng cái nhíu, thoáng cái lại phấn khởi, không khỏi bật cười.



Tiểu Hướng nhà hắn a ~~ bình thường lúc nào đờ ra, mặt tê liệt không chút biểu tình, thỉnh thoảng tự hỏi vấn đề gì đó, vẻ mặt lại rất đa dạng, vạn phần khả ái.



Thật hận không thể túm mặt cậu hung hăng niết hai phát.



Lấy chút đồ ăn lót dạ trong tủ lạnh, rồi hai người nằm trên cỏ, Tiêu Quân Lâm hai tay khoanh lại đặt sau đầu, lẳng lặng nhìn người bên cạnh.



Mặt trời chiều ngả về tây, Hướng Dịch vừa gặm bánh ga-tô vị xoài vừa chùi miệng.



Hướng Dịch đang chuyên tâm ăn, bên môi bỗng nhiên thêm một ngón thon dài, nhẹ nhàng lau đi vụn bánh ga-tô không cẩn thận dính trên khóe miệng cậu.



Động tác này rất ôn nhu, như cơn gió mát trong ngày xuân, làm người khác thấy dễ chịu không gì bằng.



Hướng Dịch dừng lại, mím môi nhìn Tiêu Quân Lâm.



“Hướng Dịch.”



Tiêu Quân Lâm cười cười, thanh âm của hắn trong trẻo mà trống vắng, lại mang theo một chút chờ đợi.



“Ngươi nói sau này chúng ta cứ như vậy qua cả đời, được không?”