Đại Thần Tiềm Quy Tắc
Chương 3 : Là ai miểu sát ai
Ngày đăng: 19:56 19/04/20
Thời xưa không phải mùa hè mới có đào sao? Nhìn quả đào trong tay, Hướng Dịch nằm trong khoang trò chơi lâm vào hoang mang, ở Tân Thủ Thôn trên mặt bạch y kiếm sĩ cũng làm ra biểu tình giống hệt.
Nam tử kia vẫn trấn định ngồi trên cây, rút từ bên hông ra một thanh đao nhìn rất sạch sẽ, thoải mái nhàn nhã gọt vỏ nửa quả đào còn lại. Thấy bạch y kiếm sĩ dưới tàng cây vẻ mặt muốn hỏi lại thôi, hắn không nhịn được cười.
Người bình thường nếu như được hắn ném cho quả đào, sợ là đã mở miệng hỏi thăm, vị này thật không hổ là... Nam tử lại cắn miếng đào mật mọng nước, cười nói: “Quả đào là từ trên cây hái xuống, được rồi, ngươi có đúng hay không muốn hỏi ta bây giờ là mùa xuân, trên cây tại sao có thể có quả đào?”
Không đợi cậu nói, nam tử trên cây hướng cậu nháy mắt mấy cái: “Ta cũng không biết.”
Hướng Dịch trầm mặc một chút, giơ tay lên đem quả đào trong tay ném lại, cậu nhãn lực chuẩn, vừa vặn rơi xuống y phục nam tử kia, xoay tròn, giống như sắp lăn xuống, khiến cho hắn hét lên quái dị vội vã đưa tay bắt lấy quả đào.
Thấy hắn tiếp được, Hướng Dịch dự định rời đi nơi này, vào game đã một đoạn thời gian còn chưa bắt đầu luyện cấp, không bằng bây giờ qua Tân Thủ Thôn xem có thể luyện tập hay không.
“Ai, ngươi không ăn đào a? Rất ngọt.” Nam tử ngẩng đầu thấy cậu mại khai cước bộ đi về phía trước, lập tức nóng nảy, hô, “Chờ một chút.”
Nghe được tiếng kêu phía sau, Hướng Dịch dừng bước lại. Đã thấy người nọ hai tay nắm thân cây, bộ dáng chẳng biết làm thế nào.
“Này, này, cây cao như vậy, ta không xuống được.” Hắn một tay nắm cành cây này một chân đạp cành cây khác, trên trán toát mồ hôi.
Nhìn dáng vẻ lên cũng không được xuống cũng không xong của hắn, Hướng Dịch ngồi trước máy vi tính chẳng biết sao lại có chút buồn cười.
Nam tử đem quả đào một lần nữa ném cho Hướng Dịch, giải thích, “Vừa nãy nơi này có cái thang, ta dọc theo thang bò lên, hiện tại thang bị hệ thống thay đổi.”
Thay đổi...
Hướng Dịch suy nghĩ, cảm thấy thật buồn cười.
Điển hình của việc cười trên nỗi đau của kẻ khác = =
Nam tử trên cây vốn muốn có người anh hùng cứu anh hùng, không ngờ gặp gỡ một kẻ tư duy cùng thường nhân không đồng dạng, nhất thời bắt đầu tru lên: “Này, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được a! Từ chỗ này trên cây ngã xuống, ta sẽ tàn phế. Ta là Mộc Bạch, ngươi nếu không cứu ta, chờ ta té thành ngu ngốc liền mỗi ngày bám theo ngươi!”
Uy hiếp như vậy đối với Hướng Dịch đương nhiên một điểm cũng không tác dụng, trước đây cậu am hiểu nhất là miểu sát*, thao tác có thể tinh chuẩn đến 0.01 giây, đương nhiên cũng không sợ bị người bình thường quấn lấy.
Hướng Dịch tiếp tục mỉm cười, đứng xa một chút dự định xem náo nhiệt.
“Đừng như vậy a, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ mà ~” Mộc Bạch nhìn nhìn phía xa xa, thấy một bóng người quen thuộc, mắt nhất thời sáng lên, hô to lên, “Quân Lâm lão đại, mau mau cứu ta!”
Quân Lâm lão đại?
Hướng Dịch quay đầu, thấy được một người cách đó không xa hướng bên này đi tới. Mặc sắc áo choàng che ở trên người của hắn, áo rất cao, hầu như che nửa khuôn mặt. Trên người không nửa phần trang sức, lại càng lộ ra vóc người vừa thon dài vừa thần bí của hắn.
Rõ ràng là chậm rãi đi qua, bước tiến cũng không lớn, nhưng mà không bao lâu, hắn đã tới trước mặt.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thanh âm trầm thấp mà lại dày vang lên bên tai của hai người, Hướng Dịch bất giác ngẩng đầu liếc nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt thâm thúy của người nọ.
Mộc Bạch nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt khóc tang: “Quân Lâm lão đại ta sai rồi, không nên không nghe lời ngươi nói.”
Dạ Sắc Quân Lâm khóe miệng câu lên cười cười: “Từ từ nói, không vội.”
Mộc Bạch đánh một cái 囧 biểu tình, nói: “Lão đại, ta ở trên cây ngồi chồm hổm sắp nửa giờ, sắp chết đói = = ”
Ngoạn gia xung quanh càng tụ càng nhiều, Hướng Dịch nghĩ áp lực thật lớn. Cái trò chơi này vừa mới bắt đầu mấy ngày, cậu sẽ phải cấp tốc đi điểm sống lại một lần nữa bắt đầu sao?
Không nói vết thương trên đùi và level thấp đến đáng thương, chỉ nhìn nhân số của đối phương, đông đúc chằng chịt một đoàn, Hướng Dịch bỗng nhiên nghĩ tới một câu nói: Hắc vân áp thành thành dục tồi.*
Phụ cận hơn chín phần người giết quái, oạt mỏ, uống rượu, đánh bạc, cùng NPC nói chuyện trời đất đã chạy tới.
Mặc dù không vì đoạt tiền, nhìn xem náo nhiệt không phải luôn tốt sao.
Dạ Sắc Quân Lâm và Hướng Dịch bị vây ở giữa, có kỵ mã đi ngang qua dừng lại xem náo nhiệt, cũng có cỡi lừa vác gạo buôn bán kiếm tiền. Tân Thủ Thôn khất cái cũng rất nhiều, nhiều loại nhân cần cái gi có cái đó.
Tiếng nhất trí ầm ĩ là chủ trương người nào đó đem tiền giao ra đây đại gia chia đều. Một vạn kim tệ so với số người ở chỗ này dù ít cũng có thể phân chia, cũng không thiếu ngân tệ hoặc là tiền đồng.
Hướng Dịch rất phiền muộn.
Cậu lần đầu tiên làm kẻ có tiền trong truyền thuyết, căn cứ nguyên tắc khiêm tốn từ trước đến nay của cậu, sao có thể đem tin tức truyền ra?
Dưới một đống ánh mắt như lang như hổ nhìn, Hướng Dịch cầm chặt kiếm trong tay.
Ấm áp gió xuân thổi qua, bạch y kiếm sĩ tay áo tung bay, sợi tóc theo gió phiêu tán, tuấn tú tiêu sái nói không nên lời.
Hướng Dịch hơi nhếch môi, nhìn phía mọi người: “Ta lần đầu tiên có tiền nhiều như vậy, vốn muốn ở chỗ này mỗi ngày có cơm ăn, được ngủ ngon giấc. Hiện tại, các ngươi muốn động thủ sao?”
Cũng không phải ngữ khí chỉ trích.
Nhưng mà không biết vì sao, bị cậu dùng một loại ngữ khí trầm thấp thương cảm trần thuật nói ra, toàn trường bỗng nhiên yên lặng.
Cảm giác... Hình như đang khi dễ người ta.
Mấy ngoạn gia cầm đầu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời có loại cảm giác này.
Dưới ánh mặt trời thần sắc của cậu có chút cô đơn, đỡ nam tử trước mắt, trong lòng Dạ Sắc Quân Lâm bỗng nhiên xúc động giật mình.
Người đông nghìn nghịt, Dạ Sắc Quân Lâm kéo kéo tay áo của cậu, nhẹ giọng nói: “Ngươi đánh thắng được nhiều người như vậy không?”
Hướng Dịch lắc đầu, cậu mới cấp 4.
Dạ Sắc Quân Lâm nở nụ cười, nháy mắt mấy cái: “Chống lại nhiều người như vậy, cấp 40 hình như cũng vô dụng.”
Hướng Dịch lúc này mới nhớ tới người bên cạnh này đẳng cấp kim quang lóng lánh, cậu mím môi không nói, lại dùng một loại ánh mắt có điểm ủy khuất, có điểm vô tội nhìn hắn.
Dạ Sắc Quân Lâm thật ra là đến xem náo nhiệt, vừa thấy Hướng Dịch bị trâu rừng húc bị thương, đưa tay đỡ lấy cũng là theo phản ứng bản năng.
Nhưng mà thấy ánh mắt của cậu, lại không tự chủ được đưa tay sờ sờ đầu cậu, thấp giọng nói: “Đánh không lại ta còn có biện pháp khác.”
“Cái gì?”
Dạ Sắc Quân Lâm nháy mắt mấy cái: “Ta mang ngươi chạy có được không?”