Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!
Chương 26 : Có chết tao cũng lôi mày theo cùng
Ngày đăng: 15:28 18/04/20
-“Hiển, Hiển ra đây mà xem này, hay lắm Hiển…”
-“Mau lên mau lên…”
-“Haha…ha…ha…”
Mọi kế hoạch vui chơi đều là do đại thiếu gia tổ chức, cậu cũng được xem như là người cầm đầu, có chuyện vui, tất nhiên ai mà quên được, đám đông thi nhau lôi kéo nịnh hót.
-“Nhìn kìa, tức cười không cơ chứ?”
Thế Hiển liếc theo tay người đó chỉ, là một bóng dáng, rất quen. Cái khuôn mặt kia, dù có đắp bao nhiêu bùn thì cậu cũng nhận ra mà thôi, ánh mắt cậu bỗng dưng sắc lại.
-“Mày biết không, thằng Long mới nói mày bị chết đuối, thế mà nó khóc lóc rấm rứt đi tìm mày đấy!”
-“Xem kìa, nhìn nó mò kìa, con em họ mày cũng ngốc thật…”
Mỗi đứa thi nhau một câu, rồi chủ trò đùa, Long lúc này mới tự đắc lên tiếng.
-“Em ơi lên bờ đi, anh Hiển nhà em chết thật rồi, mò tới tối cũng không thấy đâu…”
Mặc kệ bọn họ, Sen bên dưới nhích từng tý, đi xa hơn. Cả lũ lại được dịp cười ầm. Vừa cười vừa để ý cái người ở giữa, lạ quá, hình như cậu ta không vui thì phải. Chết thật, hình như không chỉ là không vui đâu, mà là cực cực cực kì không vui.
-“Tao xem hôm nay đứa nào mới là người chết thực sự!”
Một tay đại thiếu gia đã túm cổ áo Long, mặt nóng phừng phừng, Huệ lập tức hiểu ra, vội vàng lủi khỏi, mong là cậu sẽ không nhìn thấy mình vừa tham dự trò vui này.
Cô bé đi được vài bước, nghe thấy tiếng bùm vang trời, ngoảnh lại nhìn trộm, tên Long đáng thương bị cậu ném một phát bay xuống ao, hai thằng cười to nhất ăn đập tới méo mặt, bọn còn lại sợ quá chạy gần hết. Huệ run rẩy tái xanh, nhanh chóng chuồn.
Sen dưới ao thấy tiếng động lạ, ngơ ngác nhìn quanh, chẳng phải là Long à? Lúc nãy còn cười nó nữa, bây giờ bò lổm ngổm dưới đây là sao?
Còn nữa, ai đứng sừng sững trên bờ thế kia?
Nó dụi mắt, rồi lại dụi mắt.
Biết chắc là không hoa mắt, sướng quá, hét toáng lên.
-“A, cậu…cậu ơi…”
Con bé vừa hét, nước mắt vừa chảy.
-“Cậu không chết à, may quá, cậu ơi…em sợ…”
-“Mau lên đây!”
Đúng là đại thiếu gia rồi, đúng là giọng quát bá đạo của cậu đây rồi. Sen thấy hạnh phúc, người nó cứng đờ, chẳng hiểu sao chân tay run rẩy, chỉ biết khóc thôi.
-“Tao bảo mày vác xác lên đây!”
-“Dạ! Em lên ngay đây!”
Sen ở bên dưới, mực nước gần tới vai nó rồi, lúc nãy tìm cậu thì quyết tâm hừng hực, ra tới đây nhanh thế, giờ thấy cậu rồi, thở phào nhẹ nhõm rồi, người lại yếu, đi khó thế cơ chứ?
-“Như rùa bò thế?”
-“Cậu đợi tý!”
Sen mếu máo.
-“Con kia, mắt mày để sau lưng à?”
-“Đâu có đâu cậu?”
-“Sao đi giật lùi thế kia?”
-“Đâu, rõ là em đang đi lên mà!”
Hình như cậu nói đúng, sao nó càng cố lên bờ mà nước càng cao so với người nó thế này? Mồ hôi lấm tấm, Sen cũng khá mệt, mắt hoa lên, người lả lả.
-“Sen!”
-“…”
-“Sen!”
-“…”
-“Mày câm hả?”
-“Thôi cậu ạ, chắc do em ăn nhiều không tiêu được…”
-“Ừ, thế không học nữa, vào đây tao xoa bụng cho!”
-“Vâng…”
…..
…..
Dạo này Sen ở trên lớp còn không nhìn rõ bảng nữa, nó lúc nào cũng phải quay sang chép bài cậu.
-“Kiểu này cuối tuần phải đi cắt kính, có khi mày bị cận đấy…”
-“Vâng ạ…”
Cô giáo viết xong đề mục, bắt đầu giở danh sách lớp.
-“Trương Ngọc Uyển Nhi lên bảng, chữa cho cô bài tập về nhà số 2 hôm qua!”
-“Dạ.”
Hôm qua cậu đã dạy bài này rồi, thế nào mà Sen hôm nay quên sạch, đầu óc nó cứ như một tờ giấy trắng vậy, nó cũng không biết nó phải viết cái gì lên bảng, làm cái gì nữa.
Nó ăn một con 0 tròn trĩnh, con 0 thứ 5 trong tháng. Cậu giận lắm, lúc về cậu dọa.
-“Tao mà bảo với mẹ tao thì mày nghỉ học con ạ!”
-“Thôi mà, em xin, em xin mà…lần sau em sẽ cố gắng…”
-“MÀY…NGU…XUẨN…”
-“Rồi, em ngu, em xin…đừng nói với bà chủ….”
-“Không nói thì cuối tháng đi họp phụ huynh mẹ tao cũng biết thôi.”
-“Thì lúc đó tính sau, từ giờ em sẽ cố gắng!”
Cậu bỏ đi đằng trước, cứ nghĩ Sen vẫn lẽo đẽo theo sau. Ngờ đâu, tới lúc quay lại, chẳng thấy nó, lại thấy các bạn học bu đông lại một chỗ.
-“Thế Hiển, Hiển…em họ cậu làm sao kìa?”
Chuyện là đợt Ánh Tuyết chuyển đi, có bị Hiển dọa, nên mọi người vẫn nghĩ Hiển là anh họ Sen. Cậu nghe Trang gọi, giật bắn mình, chạy ngay tới. Con béo nhà cậu, nó nằm im thin thít dưới sân trường, gọi nó mãi mà nó không nghe thấy, mặt nó trắng bệch, mặt đại thiếu gia cũng tím tái theo.
…..
…..
Ngoài cửa phòng bệnh, từng lời từng lời của bác sĩ đều khiến cậu run rẩy. Cậu chưa bao giờ thấy mẹ mình khổ sở như thế.
-“Em giết, em tìm được cô ta thì em giết, chỉ tại con chó đó…”
-“Mình bình tĩnh nào, chắc gì đã phải tại cô ta, bệnh này còn nhiều nguyên nhân mà.”
Ba cậu trấn an, nhưng cũng không giảm được không khí nặng nề.
-“Nguyên nhân khỉ gì? Đã bị đẻ non còn bị vứt sọt rác lạnh lẽo, đứa nào chịu được…Cả ông nữa, ngày đó ông đã bảo nó khỏi rồi cơ mà, sao giờ tự dưng lại bị thế?”
Bác sĩ vẫn cố gắng giải thích, ba cậu cố kiềm nén, mẹ cậu vẫn khủng hoảng. Nhưng cậu, còn chấn động hơn rất nhiều. Cậu đâu có biết, từ bé tới lớn, nó hay bị đau đầu, mẹ cậu bảo là con gái hay bị đau đầu, nó uống thuốc hàng ngày, mẹ cậu nói là thuốc bổ vừa giảm đau, vừa giúp cho nó thông minh hơn, vậy mà cậu cũng tin.
Cánh cửa phòng từ từ đẩy ra, người thiếu niên cắt ngang cuộc trò chuyện bằng giọng nói run run.
-“Rốt cuộc thì nó còn sống được mấy ngày nữa? Nó sẽ chết phải không? Các người nói cho con cụ thể thì bao giờ nó chết?”
-“Hiển…con…”
Mẹ cậu nhìn cậu, nước mắt rơi. Ba cậu nóng quá, quát.
-“Thằng này, con trai mà đứng ngoài nghe trộm hả? Biến ngay cho tao!”
Lần đầu tiên trong đời, Hoàng Thế Hiển, dám cãi lại Hoàng Thế Lân, rành mạch từng chữ.
-“CON…KHÔNG…BIẾN!”
(Còn tiếp)