Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 33 : Bảy năm sau

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


-"Cảm ơn cô, chúng tôi quyết định sẽ hợp tác với CL."



-"Đó là vinh dự của tập đoàn chúng tôi chứ ạ! Để tôi tiễn ngài!"



....



Bóng người đàn ông cùng hai trợ lý xa dần, Trương Ngọc Uyển Nhi từ từ bước lên xe của mình.



-"Ổn chứ cháu?"



-"Dạ, ổn mà bác!"



Bác Lựu cười, con bé này, giỏi thật, khách hàng khó tính tới mấy, vào tay nó, cũng giải quyết được hết. Đúng là đệ nhất dẻo mồm. Ông bà chủ cho nó làm đại diện hình ảnh của công ty quả là sáng suốt.



-"Sao lại đi đường này vậy bác?"



-"À, bác Hồng vừa nhắn tin, bảo bác đi mua cá bông lau, nhưng bác đâu có biết phân biệt đâu, cháu đi chọn giúp bác luôn nhé!"



Cá bông lau? Có một người, một trong những món khoái khẩu là cá bông lau kho tộ. Mà cô nghĩ đi đâu vậy? Người ấy, cả đời này, còn có thể gặp lại sao?



-"Nhi này..."



-"Dạ bác!"



-"Cậu Hiển, tối nay, 6 giờ, cậu ấy sẽ về!"



Ai đó tai như ù đi, cả người cứng đờ, một giọt nước mắt khẽ chảy. Là cái cảm xúc gì đây? Xúc động? Hạnh phúc? Vui mừng?



Cái cảm giác mong đợi một thứ gì đó quá lâu, rồi giờ nó thành hiện thực, là như thế này ư? Chính cô cũng không biết mình đang ra sao nữa, chỉ muốn trốn vào góc nào đó, thật yên tĩnh.



-"Cháu không sao chứ?"



-"Dạ, không sao ạ!"



-"Trước đây...hai đứa..."



-"Vâng, đó là chuyện xưa rồi mà bác, cháu giờ vẫn là người giúp việc của cậu ấy, mọi thứ vẫn bình thường..."



-"Thật không?"



-"Vâng, cậu vẫn gọi cho cháu thường xuyên mà!"



Bác gật đầu, cô nuốt nước mắt vào trong. Đó là lời nói dối, mà cô luôn phải nói trong suốt bảy năm vừa qua. Một lời nói mà ngay sau khi thốt ra, cảm giác đau lòng không thể nói được thêm những lời khác. Cô tới siêu thị cùng bác, chọn con cá ngon nhất. Về tới nhà, cũng chính cô đánh vẩy, bổ khúc, giã giềng, nêm gia vị, ...cô muốn chính tự tay mình làm tất cả.



Nhà họ Hoàng lâu lắm rồi mới nhộn nhịp như này, tiếng chày cối rộn ràng, tiếng nói cười vui vẻ. Gắn bó với nhau đã lâu, họ đều thương cậu và Nhi như con ruột, bảy năm qua, ông bà chủ còn được sang thăm cậu, chứ họ đâu có nhìn thấy cậu, họ cũng nhớ cậu lắm chứ!



Nhi ngồi trong bếp, cô nhặt từng cảnh củi nhãn bỏ vào đống lửa. Nghe nói cá kho bằng củi nhãn là ngon nhất, người ấy không thích ăn cá quá khô, chỉ cần kho hai tiếng là đủ rồi. Cô cứ ngồi như vậy, bần thần, suy tư, lơ đãng...



-"Nhi, Nhi ơi..."



-"Chị Na, sao vậy ạ?"



-"Trời ơi...cậu về...cậu về...nhanh...nhanh...xe cậu đẹp ơi là đẹp luôn nhá, người yêu cậu cũng xinh cực kì luôn..."



-"Em...em..."



-"Chị xin lỗi, chị nhỡ mồm rồi à?"



-"Không, có gì đâu, cậu có người yêu là chuyện hiển nhiên chứ, cậu nhà mình hoàng tráng như thế cơ mà!"



-"Ừ..."



-"Vâng, hì hì...chúng ta ra chào cậu!"



Nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể, cô theo bước chị. Chuyện cô là con nuôi, vẫn được giữ kín đến giờ, tuy nhiên đã không ai gọi cô là bé Sen nữa rồi, vì mẹ bảo tên đó nghe quê. Cô cũng tốt nghiệp, làm việc tại công ty của gia đình, nhiệm vụ của cô chỉ là đi với các giám đốc hoặc trưởng phòng, mềm mỏng thương thảo với khách hàng, một công việc chẳng cần giỏi giang, chỉ cần xem qua tài liệu cộng với bản năng dẻo miệng, khéo léo thuyết phục là được.



Thế còn cậu, cuộc sống của cậu thay đổi ra sao? Chắc là nhiều lắm nhỉ?



Thời khắc chạm mặt cậu, trái tim như muốn ngừng đập!



Cậu mặc áo phông xám, quần jeans hàng hiệu, kính râm màu nâu thẫm. Người con gái đi cùng cậu, rất đẹp, mái tóc xoăn bồng bềnh, đôi mắt bồ câu đen huyền bí, và đặc biệt, khi cô ấy cười, rất đặc biệt, rất quyến rũ. Cô ấy với cậu, cứ như bức tranh hoàn hảo đầy sắc màu, thật đẹp!



Mọi người chào, cậu cũng gật đầu nhẹ nhàng, sau đó, hai người tay nắm tay lên ra mắt ba mẹ, các bác các chị cũng dần về vị trí chuẩn bị cho bữa tiệc. Có một người duy nhất, cô cứ đứng như vậy, đờ đẫn, lặng lẽ...Rồi, chẳng phải cô mong gặp cậu lắm mà? Chẳng phải cô muốn đứng sau chúc phúc cho cậu cơ mà? Nói nghe dễ dàng quá, đối diện mới thấy khó khăn khôn tả...



Bàn ăn lớn ngoài vườn dần được hoàn thiện, ánh đèn sáng lấp lánh lung linh, ông bà chủ ngồi chính giữa, bên cạnh là cậu chủ và người yêu cậu.



Bà chủ cất lời.



-"Giới thiệu với con, đây là đại gia đình nhà họ Hoàng nhà ta, bác Lựu, bác Súng, bác Hồng, ..., cô Liên, chị Na,..., cuối cùng là Uyển Nhi, bằng tuổi con..."



Rồi bà quay sang, trịnh trọng tuyên bố.



-"Còn giới thiệu với mọi người, đây là Ngọc Nhi, người yêu của Thế Hiển!"



-"Dạ, con rất vui vì được làm quen với gia đình nhà mình ạ, lâu lắm rồi con mới được ăn bữa cơm đầm ấm như này đấy ạ, con xin kính mọi người ly này!"



Ngọc Nhi, cũng cùng là tên Nhi, cũng có chữ Ngọc, nhưng cô ấy lộng lẫy hơn nhiều, cậu chủ nhìn cô ấy, bằng ánh mắt trìu mến, có lẽ cậu yêu cô ấy nhiều lắm. Mọi người cũng vui vẻ tiếp nhận cô ấy, Uyển Nhi biết sẽ có ngày hôm nay, chỉ là...sao rượu, sao đồ ăn hôm nay đắng vậy???



Nước Mỹ, thật nhiều chuyện mới lạ, Ngọc Nhi trò chuyện không ngớt, khiếu hài hước của cô khiến ai ai cũng cười nghiêng ngả, không khí bữa tiệc thực sự rất tốt.



-"Ừm, món cá này ngon quá, anh yêu, ăn thử xem..."



-"Ngon thì các con ăn nhiều vào!"



-"Vâng ba ạ, ở bên Mỹ anh Hiển và con thường đi tới quán người Việt, lần nào anh cũng gọi món này, nhưng chỉ ăn một ít thôi, anh ấy nói không ngon...lúc đầu con cũng thấy lạ, nghĩ anh ấy khó tính, nhưng giờ mới biết, cá kho nhà mình mới là cực phẩm đó ạ!"



Đoạn, Ngọc Nhi quay sang, cầm đũa gắp thêm miếng cá, nở nụ cười tươi tắn, đút cho người yêu.



-"Ừ, cá là do Uyển Nhi làm đấy!"



-"Thật á? Bạn giỏi ghê!"




-"Nhi Nhi, vào đây vào đây!"



-"Uầy, bà biết tin gì chưa? Mới có một anh cực kì đẹp trai, mỹ nam luôn, chuyển tới làm việc ở bộ phận của giám đốc Quả!"



-"Bà mà nhìn thì chết mê luôn đó..."



Hoa từ đâu chạy tới, suỵt suỵt.



-"Trật tự, chúng mày trật tự hết, thông tin mật, mỹ nam đang đi về khu nhà C."



-"Đi thôi, đi thôi...nhanh...nhanh..."



Chưa kịp định hình thì cô đã bị hội bà tám trong công ty kéo đi. Cũng giống như cô đoán, là cậu. Cậu hôm nay mặc áo sơ mi, quần tây sơ vin gọn gàng. Cậu mới chỉ là nhân viên thực tập, mới chỉ tới công ty chưa đầy hai giờ, mà fan đã đông thế này... chắc khi mọi người biết cậu là con trai ruột của chủ tịch tập đoàn, fan xếp dài mấy hành lang mất!



-"Anh đẹp trai nhìn chúng mình bọn mày ạ!"



Đúng là cậu nhìn về phía bọn cô thật, Uyển Nhi cố tránh, mong sao cậu không nhìn thấy mình!



-"Chào các em, anh đang đi tìm văn phòng giám đốc Lúa, em nào biết chỉ cho anh với!"



-"Em...em biết!"



-"Em biết!"



-"Em đi, em làm ở chỗ giám đốc Lúa mà!"



Hoàng Thế Hiển đăm chiêu một lúc, rồi chỉ thẳng tay vào cô gái ăn mặc quê mùa nhất, như một sự vô tình.



-"Em này đi!"



Trương Ngọc Uyển Nhi giật nảy mình! Hả? Cô có nói dẫn đường cho cậu sao? Bao nhiêu ánh mắt nhìn ghen tỵ, đành đi thật nhanh thôi!



Mang tiếng dẫn đường, mà cậu cứ phăng phăng đi trước, cô lẽo đẽo theo sau. Cậu không biết đường thật chứ? Cậu là có ý gì đây?



-"Khỏi chưa?"



-"Dạ!"



-"Tao hỏi mày khỏi ốm chưa?"



-"Dạ!"



-"Dạ cái gì?"



-"Em...em khỏi rồi ạ!"



Vô thức, cậu đưa tay sờ trán cô, rồi cậu lại quát.



-"Khỏi cái gì mà khỏi, nóng hầm hập lên đây này! Đi về nhà đi!"



-"Em khỏe rồi mà!"



-"Công ty không có mày cũng không sập được đâu!"



-"Em biết!"



-"Biết sao còn đi làm?"



-"Em...em..."



Cứ đi theo cậu, lên sân thượng lúc nào không hay? Thôi, là cậu không biết đường thật. Cô đành lên tiếng.



-"Cậu ơi, văn phòng giám đốc Lúa không phải ở trên này!"



-"Tao biết! Mày ngồi xuống!"



-"Dạ?"



-"Ngồi yên đấy!"



-"Vâng!"



Cậu đi một lát, mang về tách trà nóng, theo phản xạ, cô hơi nghiêng người, cũng không trách được, ai bảo cậu có cái gì là toàn đổ lên người cô.



-"Uống đi!"



-"Dạ?"



-"Trà thuốc, tốt, uống đi!"



Giọng cậu, đúng kiểu ra lệnh, theo thói quen, cô chẳng dám cãi.



-"Mày ốm mà người yêu mày không hỏi thăm à?"



Hoàng Thế Hiển hỏi bâng quơ, Trương Ngọc Uyển Nhi tạm thời không hiểu.



-"Dạ?"



-"Thì trưởng phòng bộ phận Thịt, anh Sên thì phải, nếu tao nhớ không nhầm?"



-"Dạ...vâng, anh ấy hỏi thăm rồi ạ!"



-"Tốt đẹp ghê nhỉ?"



-"Dạ, tốt ạ!"



Một lời thốt ra, hại cái tách trà bay thẳng vào sọt rác, cậu xuống tầng, không quay đầu lại! Cũng từ hôm đó, nhìn thấy cô, dù ở công ty hay ở nhà, cậu cũng chỉ coi là không khí mà thôi, có khi cũng chẳng bằng không khí.



Đôi khi cô lại ước, giá kể cậu cứ làm khó cô đi, cứ trút giận đi, thế lại hay hơn chăng? Bây giờ, cả cơ hội tới gần cậu, cô cũng không có!