Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!
Chương 35 : Tao bỏ buộc
Ngày đăng: 15:28 18/04/20
Nhiều năm về trước, có cô bé con khóc nức nở.
-"Em không muốn, không muốn chia tay đâu, em là vợ cậu ấy rồi..."
-"Nhi, bình tĩnh đi em, em phải nghĩ cho Hiển chứ. Em có yêu Hiển không?"
Nghĩ ngợi, gật đầu, có, nhớ cậu lắm, yêu cậu lắm.
-"Nếu hai đứa tiến xa hơn sẽ rất khổ, chính em sẽ đẩy Hiển vào tình thế khó khăn..."
-"Có cách gì không anh? Em không muốn chia tay..."
-"Khó lắm em ạ."
-"Nói với mẹ nhé, mẹ nhất định biết..."
-"Không được, em càng nói càng khiến cho người ta phải khó nghĩ, khiến em trở thành gánh nặng thôi, chuyện này, nhất định chỉ hai đứa mình biết..."
Ngày đó, anh Sên cùng cô, cũng tìm mọi cách, khổ nỗi, sự đời không tươi đẹp như vậy. Tới bây giờ, vẫn vô vọng, tới bây giờ, cô cũng không dám mơ tưởng nữa.
-"Nhi, nghe anh dặn này, tính Hiển khác những người con trai khác, cậu ấy nhất định sẽ làm tới cùng, vì vậy, để chấm dứt mối quan hệ này, em phải dứt khoát..."
Chẳng còn giải pháp nào khác, đành hôn anh, trước mặt cậu. Đành nghe theo sự sắp đặt của anh.
-"Em...em không có cảm xúc..."
Giọng nói run run, lại bị cậu ép chặt hơn, ép tới nỗi lồng ngực cô nghẹn lại, hơi thở không sao mà thoát ra được, tim tưởng chừng nổ tung rồi. Không được, không thể được. Hơn nữa, chắc chắn cô sẽ ngã gục trong vòng tay cậu mà thôi...Đã tới bước này rồi, còn gì để mất đâu, đối diện với cậu, cô bình tĩnh nói, cái câu mà anh dặn cô, dùng trong trường hợp khẩn cấp nhất.
-"Em...em đã trao cho anh ấy rồi, anh Sên..."
Anh chỉ dặn cô nói thế, Uyển Nhi cũng chẳng hiểu trao là trao cái gì nữa. Anh bảo cô không cần biết, chỉ là chuyện nhỏ.
Chuyện nhỏ thật sao?
Có thật là chuyện nhỏ?
Cớ sao ánh mắt cậu muộn phiền, u ám tới vậy? Cớ sao cái cách cậu nhìn cô, lại u uất như thế?
-"Cậu ơi..."
Nhi gọi, mà dường như người ấy không nghe thấy. Nỗi đau của bảy năm trước, tới nay lại tái hiện, rõ ràng hơn, sâu sắc hơn, tê buốt hơn. Thế gian này, từng có một người khiến cậu cố gắng, khiến cậu hạnh phúc, khiến cậu hi vọng, khiến cậu mơ tưởng về một tương lai tốt đẹp...nhưng cũng chính người đó, đập tan từng giấc mộng màu hồng. Thế gian này, có một người, cậu muốn trả thù, nhưng lại thương xót. Thế gian này, có một người, cậu không thể ghét, cũng chẳng thể yêu...
-"Em vẫn là người hầu của cậu, hơn nữa, cậu cũng có bạn gái rồi mà..."
Hoàng Thế Hiển cười nhạt. Cô thấy cậu xoay người, cẩn trọng đặt cô xuống dưới bãi cỏ, vỗ nhẹ vào má hồng, cậu đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi. Bóng dáng cậu, to lớn, cô độc. Đó là giây phút, hơn bao giờ hết, cô ước cuộc đời có phép màu, để cô đường đường chính chính chạy tới bên cậu, ôm một cái thật chặt, thật mạnh, và nói rằng. Cậu ơi em yêu cậu nhiều lắm. Cả đời chỉ muốn bên cậu thôi!
.....
Trăng lên cao, và tròn rõ, mắt ai đó sưng húp, thẫn thờ trở về phòng, cuộc sống sau này, cô sẽ ra sao đây?
-"Chị ơi, em đợi chị mãi, Phó Tổng dặn em đưa chìa khóa cho chị này, 5101 chị nhé!"
-"Phòng tầng 5 à? Ơ chẳng phải hết phòng sao?"
Trợ lý gãi đầu gãi tai, cười xuề xòa.
-"Trời ơi chị ngốc thật hay ngốc trả vờ vậy? Hết phòng gì chứ, là anh ấy..."
Nhận thấy mình nhiều chuyện, hắn đành nói qua loa.
-"Thôi đây, anh Hiển ở phòng cũ, anh ấy dặn em đưa chị chìa khóa phòng mới, phòng này nhìn ra biển, cũng đẹp lắm ạ, chúc chị ngủ ngon."
-"Cảm ơn anh!"
Cầm chiếc chìa khóa 5101, mà chân lại bước tới phòng 2074. Người cô yêu nhất, thương nhất, đang ở trong đây, cô áp tai lại, dù chỉ là một tiếng động nhỏ, cũng muốn nghe xem cậu đang làm gì?
-"Có thể nói chuyện với em được không?"
-"..."
-"Em biết cậu trong phòng mà!"
-"..."
-"Em biết em ích kỉ...nhưng có thể nào như xưa không? Có thể nào cho em tiếp tục làm người giúp việc của cậu không?"
-"..."
-"Cậu ơi..."
-"..."
-"Có thể đừng như bây giờ được không?"
Gạt bỏ mọi suy nghĩ, cô làm bộ mặt đáng yêu nũng nịu.
-"Anh ốm à, sao uống nhiều thuốc quá vậy, ốm mà không bảo người ta một câu?"
Thế Hiển quay trở lại bàn làm việc, giọng đều đều.
-"Anh vẫn khỏe! Nếu không có việc gì em có thể về, còn nếu có, lát chúng ta gặp nhau sau, đang giờ làm việc..."
Khó thật, mà không sao, càng khó cô càng thích chinh phục.
-"Cậu!"
Lại là con ranh đó, suýt quên nó là đại diện hình ảnh của CL Group, trông xấu xấu thế này mà cũng được là đại diện hả? Người của cái công ty này não ngắn hết cả rồi. Hoàng Thế Hiển nhìn về phía trước, nó tự động biết đường lấy thuốc uống. Là anh tự tay chuẩn bị thuốc cho nó, sự việc khiến Ngọc Nhi thực sự choáng váng.
Hai người cũng không nói nhiều với nhau, nó uống thuốc xong, trở về phòng nó, còn anh vẫn làm việc của anh. Nhìn qua thì tưởng lạnh lùng, nhưng cái cách người này nhìn trộm người kia trước khi rời khỏi, người kia ngẩng lên thẫn thờ lúc cánh cửa đóng vào, quả thật khiến người ta ghen tỵ phát điên.
-"Thôi anh bận à, vậy em đợi anh dưới sảnh cho tới khi tan làm nhé!"
Cô lẳng lặng chờ đợi. Ngọc Nhi này, thừa nhất là kiên nhẫn. Sau bảy tiếng, rốt cuộc anh cũng tan làm, cô vui mừng vẫy gọi, có vẻ như tấm chân tình cuối cùng cũng cảm hóa được chàng nên anh đồng ý đưa cô đi ăn.
Họ vui vẻ khoác tay nhau, phía xa xa là con hầu nhà anh, đang đứng rất khổ sở. Sức chịu đựng của nó kém thật, cô mới chỉ sai người trộn tý thuốc tả vào cốc nước mía mua cho nó thôi mà, cớ sao trông nó đau như sống dở chết dở vậy?
Mà cô tắc trách quá, không tính tới trường hợp bảo bối đi về phía nó, dừng chân lại hồi lâu.
-"Làm sao?"
-"Em...em không sao..."
-"Đau bụng tý thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu?"
Ngọc Nhi lên tiếng, Uyển Nhi sững sờ.
-"Ơ sao cô biết ạ?"
Tý nữa thì bị bắt bài, Ngọc Nhi vội lấp liếm.
-"Thì mỗi lần bụng dạ cô tiêu hóa không tốt đều biểu hiện như em vậy, nhà cô có người làm bác sĩ nên cô biết...không nguy hiểm đâu anh ạ, để em bảo người đưa Uyển Nhi về nhé, mình đi không muộn..."
-"Em không sao đâu, chắc lúc trưa em ăn nhiều cà muối quá, cô cậu cứ đi chơi đi ạ!"
Hoàng Thế Hiển nhìn qua một hồi, lại thấy giám đốc Phân hớt hải chạy tới, cuối cùng chọn đi cùng Ngọc Nhi.
.....
"Cô ấy là cô gái tốt, xinh đẹp, hiền dịu, đáng yêu, nhưng anh biết không? Cô ấy không yêu anh, không dành cho anh. Sao anh phải đau khổ như vậy? Có thể để em bước vào trái tim anh không? Em hứa sẽ chữa lành cho nó! Anh đừng mãi đau khổ làm gì..."
Ai đó dừng xe, những lời Ngọc Nhi nói cậu vẫn nhớ. Giá như mọi chuyện đơn giản như vậy? Giá như nụ hôn cô ấy trao, cậu tìm được một chút cảm xúc trong đó.
Giá như cậu có thể lý trí giữa tình cảm và công việc, để lúc chiều không gọi điện điều giám đốc Phân vào Nam công tác một tháng.
Giá như mỗi lần về nhà, cậu có thể thoải mái đi lên biệt thự phía trên.
Giá như, cậu chẳng phải hỏi người giúp việc xem hôm nay người ta có khỏe không, có ăn được không?
Giá như, cậu không phải dừng lại, lén lút mở cánh cửa màu hồng giống hệt một tên trộm.
Giá như, cậu có thể yên giấc mà không cần phải suy nghĩ xem, con hầu từ thuở thơ bé, nay là em gái nuôi của cậu, đã đắp chăn chưa, đã ngủ chưa, có gặp ác mộng không?
Giá như...người nó yêu...là cậu!
.....
.....
Hoàng Thế Hiển không từ chối, vì vậy ngày nào Ngọc Nhi cũng tới công ty chơi. Cái này thì không lạ, điều lạ là dạo này ai đó liên tục bị đau bụng, ăn được rất ít, gương mặt xanh xao thấy rõ.
Mỗi lần cô lên phòng cậu uống thuốc, là một lần phờ phạc.
Cậu cố tỏ ra mình không liên quan, mà sao cứ ngước lên nhìn cô, lại thấy đau lòng, chẳng biết dạo này cô ăn cái gì? Đã dặn nhà bếp làm cẩn thận rồi mà mãi không khỏi, kể cũng lạ, cậu đường đường là chủ, sao phải sốt sắng ột con hầu?
Bực mình tiếp tục làm việc.
Thứ sáu, 10 giờ 30 phút.
Trương Ngọc Uyển Nhi trễ thuốc 40 phút. Phó Tổng cũng ba lần kêu thư kí gọi, lần nào cũng nhận được tin, cô nói cô sẽ lên ngay.
Tới lần thứ tư thì cậu mất kiên nhẫn, vùng xuống phòng cô, chết sững khi thấy cô ôm bụng ngồi dưới sàn lạnh, mặt tái mét. Thấy cậu, cô còn lí nhí trốn tránh.
-"Đừng...cậu...đừng lại gần...em vừa nôn xong, người em hôi lắm..."
Nhi nhọc, nghẹn ngào. Cậu tới bên, ôm cô vào lòng, mắt cậu đỏ.