Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 48 : Hoa nở hoa tàn

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


Người đàn ông bên trên khẽ rùng mình, loại việc này là chuyện anh ta không thể nào tưởng tượng nổi. Nó yêu Nhi tới mức đó ư? Không, không thể nào, chẳng qua là quỳ và nói thôi mà, ai chẳng làm được?



Lưỡi dao theo lực nhẹ cứa qua da, ứa ra giọt máu đỏ tươi, bên dưới, Hoàng Thế Hiển căng thẳng cực độ, lại nghe bên trên có giọng trầm trầm.



-"Nhường toàn bộ cổ phần cho tao!"



-"Không...không được...cậu...đừng..."



Tiếng Nhi yếu ớt.



-"Sao? Mày không dám hả? Hoàng Thế Hiển, nếu mày chịu nhường toàn bộ cổ phần trong tay thì tao hứa, sẽ thả nó về với mày..."



Sên cũng không ngờ, tên đó quyết định không chần chừ, một chữ được rất kiên quyết. Anh ta không yên tâm, ngoài viết giấy tờ cam đoan còn bắt Tổng Giám Đốc CL Group quay lại đoạn video nhượng cổ phần làm bằng chứng.



Mọi thứ diễn ra khá thuận lợi, phải chăng tương lai CL Group sẽ trong tay anh, như mẹ từng dự đoán sao?



Đời anh, cũng có ngày này ư?



Nhưng cái anh cần, đâu phải đơn giản là thế?



Cái anh cần, cái anh muốn, liệu đời này anh có lấy được?



Nở nụ cười bí hiểm, Sên nhận lấy tờ giấy từ đàn em, giơ ra trước mặt người con gái bên cạnh.



-"Em nhìn thấy chưa? Ha ha...em nhìn cho rõ, giờ thì nó chỉ là thằng trắng tay thôi...em hiểu không?"



-"Thả Nhi ra!"



Bị khống chế bởi mấy chục tên côn đồ, người đàn ông bên dưới chỉ bất lực yêu cầu, người đàn ông bên trên vẫn cười giảo hoạt.



-"Chúng mày đánh cho nó ngậm miệng cho tao."



Những cú đánh liên tiếp giáng xuống người cậu, cái không gian này, toàn là một lũ người xấu, chúng cười chúng đắc chí, ánh mắt ai đó vẫn kiên định dõi theo, như muốn trấn an cô rằng, cậu ổn...liệu có ổn? Cớ sao tim cô như muốn vỡ ra thành từng mảnh vụn?



-"Anh có tất cả rồi mà, anh giữ lời đi...tôi xin anh..."



-"Rồi, chẳng phải em yêu nó vì nó là đại thiếu gia, là cậu chủ sao? Nó có tiền, nó có của, nó được sinh ra trong gia đình quyền quý. Đó là lý do em yêu nó phải không? Vậy thì nhìn cho rõ này, bây giờ tất cả là của anh..."



-"Bỏ tôi ra...tôi xin anh..."



Tiếng Nhi nấc lên nghẹn ngào.



-"Em nghĩ lại đi, em bị sốt rồi phải không? Bây giờ nó không có tương lai gì cả, anh đây, anh mới có thể cho em mọi thứ, em phải chọn anh mới đúng chứ...anh mới là người yêu thương chiều chuộng em, còn nó, nó chỉ quát nạt em thôi..."



-"Không...không..."



-"Bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi nói cho anh biết...em chọn ai?"



-"Tôi...tôi..."



-"Có phải vì cái thai này không? Nhi, đồng ý theo anh, anh sẽ thương nó như thương em, anh sẽ làm người cha tốt...anh sẽ cho em tất cả, em muốn nhà to, xe đẹp đều có, em muốn áo quần hàng hiệu cũng có...nghe anh đi mà...nhé, em nhé, đồng ý nhé..."



Dứt lời, cả hai người đàn ông cùng chăm chú nhìn cô.



-"Không, tôi không yêu anh...tôi...tôi sẽ không đi theo anh."



Câu trả lời khiến Sên hoàn toàn sốc, giống như có tia điện xuyên qua người vậy, anh ta run rẩy, cố gắng hỏi lại.



-"Em chắc chứ? Em không bị làm sao chứ?"



Cô nhìn thẳng vào người trước mặt, kiên định nói.



-"Anh là người rõ nhất mà, xin anh. Anh biết tôi ngốc, lợi dụng tôi, nói tôi vô sinh để chia cắt chúng tôi, nhiều năm trước, hôn nhau cũng là màn kịch anh bày ra...anh biết tôi yêu cậu ấy mà...kể cả cậu ấy không có gì, tôi cũng yêu cậu ấy...kể cả cậu ấy có là người ăn xin...tôi cũng sẽ đi ăn xin cùng cậu ấy...anh có hiểu không? Tôi nghĩ anh rõ nhất mà..."



-"Em...em..."



-"Xin anh đấy, tôi cũng chỉ là một con ngốc bị chính mẹ đẻ vứt sọt rác thôi, tôi chẳng có gì cả, nếu là vì anh yêu tôi, tôi xin anh, buông bỏ đi, còn nhiều người con gái ngoài kia tốt hơn, xứng đáng với anh hơn..."



Gương mặt anh ta chuyển sang tái mét, bên dưới, ánh mắt Hoàng Thế Hiển trở nên sắc lạnh. Lời cô nói, ngọt ngào có, xót xa cũng có. Hóa ra từ đầu tới cuối, người cô yêu chỉ có cậu, hóa ra có kẻ xấu lợi dụng cô ngốc...năm đó, cớ sao cậu không tra hỏi tới cùng, năm đó, cớ sao lại ghen tuông giận dữ bỏ đi...nếu như năm đó cậu chỉ cần kiên trì một chút, sự việc đã không ra nông nỗi này?



Trương Ngọc Uyển Nhi, cô rốt cuộc chịu bao nhiêu ấm ức?



Cậu nhớ rõ lắm, nhớ rõ đĩa thức ăn khi đó hắt lên người cô, nhớ rõ chậu nước đổ vào cô, nhớ rõ trêu ngươi, chọc tức cô hết lần này tới lần khác.



Nhớ rõ...đã trách móc cô tàn bạo như nào...



Một cơn gió lạnh sượt qua người khiến ai đó run rẩy, giá kể, thời gian có thể quay trở lại...



-"Đánh chết nó cho tao! Đứa nào đánh chết được nó sẽ có thưởng."



Người đàn ông phía trên dường như còn chịu đả kích lớn hơn, anh ta ra lệnh tuyệt tình, bên dưới, tên cầm đầm nghe lệnh dùng gậy hung hăng quật một phát thật mạnh.
Rồi từ lần sau gặp tôi, không hiểu sao em ấy cứ gọi tôi là anh Sên, sửa mãi không được. Rồi dần dần mọi người gọi tôi là Sên luôn.



Mẹ tôi ban đầu hơi sợ, nhưng về sau lại càng động viên tôi chơi thân với em, lúc đó tôi không biết mẹ có mục đích khác.



Có em ấy, cuộc sống của tôi vui vẻ hơn rất nhiều. Tôi cảm giác rõ lắm, nó thích chơi với tôi hơn thằng ấy, cái gì nó cũng gọi anh Sên, anh Sên.



Tôi làm cho em nhiều thứ, từ chong chóng tới xe gỗ, mỗi lần thằng bé vắng nhà là tôi lại sang chơi với nó, tôi bắt đầu thích tiết kiệm tiền. Tôi cũng không có nhiều tiền, nhưng mà khi nào tôi quét dọn, lượm rác, có ve chai hay tóc rối là tôi thu lại liền, sau đó để dồn đem bán, có tiền tôi lại mua kẹo kéo, hoặc là kẹp tóc, hoặc bánh cuốn thịt cho cô bé, mỗi lần nhìn em cười là lòng tôi lại rạo rực.



Lớn lên một chút, tôi biết ghen. Tôi ghen vì lúc nào em ấy cũng ở cạnh thằng bé. Tôi dần dần có ý thức phấn đấu, tôi tự nhủ với mình, chỉ cần tôi có tiền, nhất định tôi sẽ đón em đi với tôi, dù sao em đâu có quan hệ gì với nhà kia?



.....



Tôi nhớ rõ ngày em phẫu thuật não, người tôi cứ như sốt cả buổi, quãng đường ngồi xe sao mà xa thế. Tới lúc về, tôi cũng chỉ được gặp em một chút xíu thôi, toàn bộ thời gian là thằng bé đó chiếm giữ, biết làm sao? Ba mẹ tôi đâu phải người quyền thế?



Ý thức vươn tới thành công của tôi ngày càng cao hơn, nhất định, nhất định tôi phải thành công. Tôi ngày đêm học tập chăm chỉ, nhận làm ba bốn công việc một lúc, vừa để làm giàu, vừa tích lũy kinh nghiệm.



.....



Cái ngày Nhi nói rằng nhận lời làm vợ Hiển, lòng tôi tan nát. Nhưng tôi vẫn động viên mình, rằng chúng còn trẻ, quyết định bồng bột, tôi đành lừa rằng em vô sinh, kế hoạch đó, là tôi và Kim Chi cùng dàn dựng, ngay cả mẹ tôi cũng không biết, tôi nghĩ rồi tên đó ở Mỹ, gặp nhiều người xinh đẹp hơn, sẽ quên em ấy, để rồi, Nhi vẫn là của tôi.



Thứ lỗi cho tôi, cái lý thuyết, yêu một người là chứng kiến người đó hạnh phúc, tôi không làm được! Cuộc sống của tôi, nếu không có Nhi, tất cả thực rất tối tăm.



Có một sự thật, khiến tôi đau lòng, là dù Hiển có mắng, có chửi Nhi như nào, thì ánh mắt em ấy, vẫn hướng về phía hắn. Rõ ràng là ngày bé em yêu tôi hơn, rõ ràng là thế?



Tôi mang chuyện của mình ra tâm sự với một người bạn, nó bảo là có hai trường hợp, hoặc là do hắn có tiền, có địa vị cao, gái theo là đúng. Hoặc cũng có thể là, tình cảm mà em ấy dành cho tôi, từ trước tới nay, không thay đổi, là tình cảm một đứa em gái dành cho anh trai, còn với Hiển, mới là tình yêu.



Tôi lựa chọn tin phương án thứ nhất, cật lực làm việc.



Sau sáu tháng đi tu nghiệp ở nước ngoài về, "tin mừng" tôi nhận được, thật quá trớ trêu, em tra hỏi tôi, và còn lộ ra, em đã có bầu với hắn...bốn tháng.



Tôi không biết lúc đó tôi sốc như nào?



Tôi không biết lòng tôi tổn thương bao nhiêu?



Tôi làm tất cả vì em, mà em bây giờ, lại thuộc về thằng đó?



Người con gái mà mình yêu thương từ thuở thơ ấu, nay có con với một người khác...cảm giác của tôi lúc này...là đắng như thế đấy!



Tôi dường như mất bình tĩnh. Tôi không tin là hắn yêu em nhiều như tôi, tôi không tin. Tôi muốn làm một phép thử.



Nhìn máu chảy từ tay em, lòng tôi đau đớn, nhưng đã tới bước này, tôi chẳng thể quay đầu được nữa.



Tôi thực sự choáng váng khi thằng đó quỳ xuống, gọi tôi hai tiếng cậu chủ. Tới lúc hắn nhường toàn bộ cổ phần thì tôi sốc nặng, thực ra là tôi chỉ muốn thử thôi. Nhưng kết quả hắn yêu Nhi, tới mức bất chấp tất cả, khiến tôi không mấy vui vẻ.



Cũng được, tôi đã có tiền, tôi dụ em theo tôi. Nhưng đổi lại, câu trả lời của em, khiến tôi đau tới tận tim gan.



Vậy là em yêu hắn, hắn yêu em, tình yêu thật sâu sắc.



Một tình yêu, khiến tôi phát ghen, phát hận.



Giờ phút em và tôi rơi xuống, tôi đã ước, thượng đế đón chúng tôi lên thiên đường, mà không cần, địa ngục cũng được, chỉ cần em ở bên tôi, đã là quá đủ.



Mà không, cuộc đời không dễ như thế.



Lúc đó tôi bất tỉnh, sau này mới nghe mẹ tôi kể lại rằng người của ông bà chủ tìm thấy chúng tôi, tất nhiên là cũng tìm tới bọn côn đồ kia, bằng chứng hắn giao cổ phần cho tôi cũng vì thế mà bị thủ tiêu.



Hoàng Thế Hiển không ngừng tìm kiếm tôi, tôi đoán hắn muốn giết tôi lắm đấy, nhưng mẹ hắn đi trước hắn một bước, vì sợ hắn làm gây ra chuyện lớn nên đã bí mật cho người tống tôi vào một nhà tù ở gần biên giới rồi nói với hắn đã xử lý tôi. Mẹ tôi thì làm nhân viên cắt cỏ ở trong chính nhà tù ấy.



Thà bà ấy giết tôi đi còn hơn, những tháng ngày trong căn phòng nhỏ, bốn bên là tường, chỉ có một khung sắt bé xíu, sống còn khổ hơn chết.



Nghe nói mấy tháng sau đó Nhi sống thực vật, đứa bé trong bụng cũng phải mất rất nhiều tiền của mới giữ lại được. Không lâu sau bác sĩ tiến hành phẫu thuật lấy đứa bé ra nuôi trong lồng ấp, người nhà quyết định đưa em ấy ra nước ngoài chữa trị, số phận thật trớ trêu, trên đường đi, chiếc xe của Nhi gặp tai nạn nổ thành những mảnh vụn. Em ấy, đã vĩnh viễn rời xa thế gian này.



CL Group để tang hai tuần.



Bà chủ vì bảo vệ con trai, đã phải cho người nhốt lại trong nhà, sai tới chục vệ sĩ canh chừng, nửa năm liên tiếp điều trị bằng vô số loại thuốc, trong đó dùng nhiều nhất vẫn là thuốc an thần liều nặng. Nửa năm, Hoàng Thế Hiển sống như không sống, mơ hồ mơ hồ, cả ngày gọi tên Nhi. Sau đó thì thị lực của hắn giảm rõ rệt, có lẽ thời gian là liều thuốc xóa nhòa đi tất cả, hắn bây giờ đã làm Chủ Tịch, hắn điều hành khá tốt, hiện nay CL Group cực kì bành trướng, già trẻ gái trai không ai là không biết tới tập đoàn này.



Đó cũng chỉ là tôi nghe mẹ kể, mẹ thì nghe người bên ngoài đồn thế.



Tôi băn khoăn đó là sự thật, hay chỉ là do Trương Mỹ Ái Như tung tin, vì bà ta muốn trừng phạt tôi, bởi em ấy là một thiên thần, sao có thể ra đi dễ dàng như vậy được?



Tôi không biết nữa, nhưng tôi lựa chọn tin em ấy vẫn còn trên thế gian.



Những tháng ngày qua, nhìn mẹ cắt cỏ trồng rau qua tấm song sắt, rồi xót xa khi nghĩ tới em, nghĩ tới những gì mình gây ra, tôi mới hiểu rằng, thế nào mà hạnh phúc.



Thích một đóa hoa, không chỉ có cách ngắt đóa hoa về làm của riêng mới là hạnh phúc. Nhìn ngắm hoa nở rực rỡ trên cây, cũng là một loại hạnh phúc.



Hoa nở hoa tàn.



Một giây lầm lỡ, cả đời ăn năn...