Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 50 : Kế hoạch trả thù

Ngày đăng: 15:29 18/04/20


Tiếng cậu bé vui vẻ rối rít, cảm giác ấm áp lạ thường.



Ba cậu bé gọi, chỉ một từ “Nhi”, lại khiến trống ngực cô đập mạnh, cả người tê dại.



Nhi!



Là tên người ư?



Là tên mẹ cậu bé?



Là vợ của anh ta?



Một từ thôi, nghe sao dịu dàng, thiết tha mà đầy trìu mến.



Bàn tay người đàn ông khẽ mở, đưa ra đằng trước, như muốn tìm kiếm

cái gì đó. Đôi mắt trẻ con ngây thơ mong chờ, hai con người này, là lần

đầu tiên gặp, cớ sao cô lại thấy thân quen tới lạ?



-“Sen…”



Lại một lần nữa, giọng nói khiến cô bủn rủn. Người ta gọi vợ người ta mà, là vợ người ta, là mẹ của con trai người ta, sao cô có thể vô duyên mà cứ tưởng như người ta gọi mình vậy? Hít một hơi thật sâu, trở lại

thực tại, Alice từ tốn nói.



-“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi…”



-“Không phải, không phải nhầm, mẹ thật là…”



Cu Ty bất mãn.



-“Tôi là Alice, rất vui được làm quen với anh… con trai anh phải không? Rất đáng yêu…”



Hoàng Thế Hiển thất thần không biết bao lâu, vẻ mặt hơi cứng lại. Phải, người ấy, chẳng phải đã ra đi rồi sao?



Nếu là cô, chắc chắn là sẽ nhào vào lòng cậu mà gọi đại thiếu gia, chắc chắn sẽ nịnh nọt hai ba con cậu thật nhiều.



Chỉ là giọng nói, người với người trên đời này, giống nhau là chuyện bình thường. Cũng nhiều năm rồi, có lẽ cậu quên giọng cô?



Có thể cô ta có vài nét hao hao Nhi nên con trai nhận nhầm chăng?



Trương Ngọc Uyển Nhi, thực sự có lẽ kiếp này chẳng thể nào gặp lại cô nữa rồi, thật độc ác.



Cậu kéo tay Thế Anh, lịch sự đáp lại.



-“Xin lỗi, chúng tôi nhận nhầm…”



-“Không có gì, bây giờ tôi có việc phải đi trước, hẹn lúc khác gặp lại!”



-“Chào cô!”



Cu Ty thấy Alice quay người, sợ hãi la thét.



-“Không, mẹ ơi, đừng…đừng đi…mẹ Nhi ơi…mẹ ơi, con xin mẹ đấy…”



-“Hoàng Thế Anh, nín!”



-“Đừng, ba hâm à, mẹ đấy, ba giữ mẹ lại đi…con xin ba…”



Người đàn ông dùng sức, giữ cậu con trai trong lòng tránh để nó làm phiền người lạ.



-“Nghe lời ba, vào xem phim…”



-“Không, chán lắm, không xem nữa…mẹ ơi…ba bỏ con ra, ba không giữ mẹ thì con giữ mẹ…”



-“Bỏ con ra, con đi theo mẹ, không về nhà nữa…”



-“Ghét ba, bỏ con xuống, ghét ba, ghét ba…”



-“Mắt ba kém rồi, ba đi khám đi.”



…..



-“Thế Anh, câm miệng!”



-“Ba thối lắm, ghét…mắt con tinh thế này ba không tin…”



…..



Một lớn một bé nhì nhằng, mất một lúc lâu, Hoàng Thế Hiển mới đưa

được con trai ra ngoài, lái xe thấy vẻ mặt ông chủ không tốt, chỉ làm

theo lệnh, gọi người tới giữ cậu chủ, không dám hỏi nhiều.



Hoàng Thế Anh hôm đó dỗi, lần đầu tiên trong đời biết dỗi.


-“Dạ…”



Thằng bé ngoan ngoãn lấy hạt giống cho cô, rồi nhân lúc nó không để

ý, cô đánh tráo với hạt đã chuẩn bị trong túi xách của mình, mỗi lần làm đều cố ý xoay người chắn máy quay, sau đó mới cẩn thận đưa lại, bé

ngoan ngoãn để vào vị trí cũ.



Được tầm chục loại như thế thì đột nhiên cánh cửa nhà kho mở toang,

chủ tịch CL Group cùng mấy người thanh niên bước vào, ánh mắt anh ta sắc lạnh, chỉ một cái nháy mắt, một người đã tiến lên bế Cu Ty, hai người

thanh niên khác thì giữ chặt lấy cô.



-“Các người làm gì mẹ thế?”



-“Lôi thằng bé ra ngoài!”



Hoàng Thế Hiển ra lệnh.



-“Bỏ mẹ tôi ra…đánh chết các người…ba ơi, mẹ và Cu Ty đang chơi mà…ba bảo họ thả con ra…”



-“Ra mau!”



Ba cậu bé nóng giận quát, đứa trẻ gào khóc, cô nhìn theo nó, trong

lòng trào dâng nỗi chua xót. Lại nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ rùng

người, lẽ nào anh ta biết? Không thể nào, cô đã rất cẩn thận mà?



-“Alice Phạm, cô có gì để nói?”



-“Tôi…tôi…”



Anh giật lấy túi xách, đống hạt giống văng ra tung tóe.



-“Khai, ai là người đứng đằng sau cô?”



-“Không ai cả.”



Anh ta lạnh lùng nhìn cô, bàn tay bóp chặt lấy cằm cô, chĩa về phía mình, cười khẩy.



-“Cô mất bao nhiêu tiền để phẫu thuật được khuôn mặt này?”



-“Anh nói gì, tôi không hiểu?”



Một xấp tài liệu được ném xuống, trong đó có vài tấm ảnh vương ra,

đều là hình của người chị họ xa của cô, Rachel Phạm. Mà chị ấy với chồng sống ở một nơi hẻo lánh tại bờ biển, mỗi năm cô và ba chỉ tới thăm chị

có vài lần. Tới họ hàng của cô cũng không biết tới sự tồn tại của chị

ấy, vì sao anh ta lại biết?



-“Thế nào? Alice Phạm, con gái rượu của Chandler Phạm, đại gia buôn

kim cương xuyên quốc gia, là cô tiểu thư ăn chơi nổi tiếng Stockholm,

vài năm về trước, gặp tai nạn nên phải phẫu thuật chỉnh hình…nhưng tôi

không hiểu? Vì sao phải phẫu thuật giống hệt vợ tôi? Các người có mục

đích gì?”



-“Anh nói sao? Anh nói người trong hình là tôi…”



-“Còn không phải?”



Alice run rẩy nhặt từng tờ giấy, trên đó viết rất rõ, Alice Phạm đứng nhất cuộc thi nhảy đường phố, Alice Phạm đón em bé gia cư về sống cùng, Alice Phạm vướng phải mối tình với anh chàng nông dân nghèo…



Alice Phạm…Alice Phạm…Alice Phạm…



Tất cả hình của Alice Phạm gắn liền trên tập tài liệu đều là của Rachel Phạm, chị họ cô, chứ không phải là cô?



Chuyện này là sao?



Từ sau khi bị tai nạn, Alice chẳng thể nhớ gì, ba cũng chưa một lần nói cho cô biết? Rốt cuộc là như thế nào?



-“Tống cô ta ra khỏi nhà!”



Alice thất thần, nước mắt chảy từng dòng, mặc kệ hai người bảo vệ lôi mình. Ba ơi, giá kể ba còn sống?



Ba!



Ba kể con nghe đi ba? Con chẳng phải là Alice Phạm, con gái cưng của ba sao?



Con là ai?



Cánh cổng khép lại, bên trong, có người đàn ông chán nản về phòng, có cậu bé gào khóc đòi mẹ. Bên ngoài, có người con gái ngồi lặng thinh,

từng giọt nước mắt chảy lặng lẽ.



(Còn tiếp)