Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 8 : Sen thích ai?

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


-“Nhìn gì, nhanh lên, con này, không nghe lời gì cả?”



-“Cậu nói thật không?”



-“Ai lừa mày làm gì? Bây giờ mày cứ thích tao làm cậu chủ tốt, đọc truyện cho mày mà mày lại không làm cô hầu ngoan là sao? Mày không thấy mình nhỏ nhen ích kỉ hả?”



-“Vâng!”



Sen phụng phịu, nó thơm chụt vào má cậu chủ một cái, cậu cười rất phởn, rồi cậu lại đọc truyện tiếp cho nó nghe.



Thế giới cổ tích, thật thích ơi là thích.



Cậu đọc, cũng rất là hay. Cậu là rất có năng khiếu nhé.



Thỉnh thoảng, cậu lại đòi thơm, cậu nói với Sen.



-“Mày lợi quá còn gì, tao đọc mỏi hết cả mồm, mày chỉ việc thơm chụt một cái!”



Sen cũng thấy nó lợi thật, thế nên làm theo lời cậu, thơm cậu vài cái liền. Cậu tủm tỉm.



Rồi anh Sên, anh Tuấn tới thăm Sen. Cậu chủ ra ngoài, cậu nói Sen ngủ rồi, hai người hôm khác tới chơi, xong rồi cậu vào, đóng cửa tới “SẦM” một cái.



Sen ở trong phòng, lúc cậu ló đầu vào mới bức xúc thắc mắc.



-“Em vẫn thức mà, sao cậu bảo em ngủ rồi?”



Con này tai thính như tai em MiLu vậy. Cậu thở dài, cậu giải thích.



-“Tao là tao nói lịch sự thế thôi.”



Sen há hốc chẳng hiểu gì.



-“Mày xem, mày ốm đau như thế, nhỡ lại lây mọi người thì sao? Để mọi người chịu ốm cùng mày à?”



Sen gật đầu, cậu là rất biết lo lắng cho người khác, nó nhìn cậu, lại nhìn mình, tự thấy mình nhỏ bé.



Cậu đọc truyện, nó quên khuấy mọi thứ, lim dim ngủ.



Lúc nó tỉnh dậy, đã thấy cậu ở bên cạnh, bát cháo tía tô nóng đặt trên bàn. Nó nhăn nhó.



-“Em không ăn đâu!”



-“Gớm, mọi khi ăn như heo mà giờ lại làm màu…”



-“Nhưng em không muốn ăn, mới cả không ăn càng tốt, cho gầy bớt đi…”



Cậu giơ quả đấm, con này chiều quá sinh hư rồi.



-“Được, giờ mày ăn cháo hay ăn đòn?”



Sen rơm rớm, ngậm ngùi húp từng thìa cháo.



-“Em tự ăn được, không mượn cậu xúc!”



-“Mày nói nhiều quá đấy!”



Cô bé tự dưng phát hiện chuyện gì ghê gớm lắm, nó hỏi.



-“Mà sao, mọi người sợ lây ốm, cậu ở đây mà cậu không sợ lây ốm hả?”



Cái đầu đất này, hôm nay thông minh bất ngờ, đại thiếu gia suy nghĩ, rồi cậu nói thong dong.



-“Ốm cũng không sao cả!”
-“Sao mày không bảo chúng nó làm, mày là lớp trưởng mà?”



Sen lấp liếm.



-“Thôi, em thích làm!”



-“Thích cái con khỉ, tránh ra…”



-“Làm gì ạ?”



-“Tao lau bảng cho mày!”



-“Thôi, em tự lau được mà…”



-“Tao chỉ đếm tới ba thôi…MỘT…HAI…”



-“Đây…cậu…”



Chẳng hiểu sao, lúc cậu cầm vào cái giẻ lau bảng, thì mấy bạn kia lại đua nhau đòi lau. Cậu “nhường luôn” cái giẻ cho các bạn, cậu đi chỗ khác.



Cậu đi rồi, lần lượt mọi người đùn đẩy, giẻ lại quay về tay Sen.



Có đứa hỏi.



-“Sen là bạn gái Thế Hiển hả? Thấy hai người hay đi với nhau…”



Ặc, cái gì vậy trời. Sen trả lời ngay lập tức.



-“Không phải, không phải đâu…”



Một bạn nữ khác, xinh đẹp dịu dàng nhất lớp, tên Ánh Tuyết. Bạn ấy hỏi Sen.



-“Thế Thế Hiển thích bạn không?”



Sen ngây ngô, cậu chủ có thích nó không à? Cậu chủ suốt ngày chửi bới, dọa đánh, làm sao mà thích được? Nó lắc đầu.



-“Thế bạn có thích Thế Hiển không?”



Thích á? Chưa nghĩ ra, chẳng biết luôn. Sen đáp.



-“Không…”



-“Vậy hai người là gì của nhau mà hay đi xe chung thế?”



Sen là người hầu riêng của cậu, việc này được cậu yêu cầu phải giữ bí mật. Đánh chết Sen cũng không dám khai. Chỉ có điều, bây giờ nó bí quá. Không biết sao đây? Đột nhiên, nó thấy nó thông minh xuất chúng. Nó đáp.



-“Mình…mình là…em họ…em họ… của đại thiếu…à không, là em họ của bạn Hiển…”



Vừa nói xong, quay xuống lấm lét nhìn cậu. Cái gì thế, lại làm sai gì à? Mặt cậu kiểu kia là sắp phát hỏa rồi. Kiểu đó là kiểu ‘Sen ơi mày sắp ăn đòn rồi!’.



Cố lấy hết can đảm, Sen lau tiếp bảng, rồi nó lầm lũi về chỗ. Hình như hôm đó cậu không thèm nói với nó lời nào. Tan học, quản gia tới đón, cậu ngồi ghế trước, nó ngồi ghế sau. Mọi khi là cậu hay cùng ngồi ghế sau với nó cơ.



Một lát, cậu hỏi.



-“Sen, mày có thích anh Sên của mày không?”



-“Có chứ!”



Sen trả lời theo phản xạ. Anh Sên toàn mua kẹo mút, mua đồ chơi, anh Sên toàn nịnh ngọt, còn kiệu nó đi chơi, không thích mới là lạ đấy!



Nhưng mà không biết làm sao nữa, cậu đã điên nay còn điên hơn. Chỉ khổ cái thân Sen.