Đại Thú Tân Nương

Chương 19 : Bừng tỉnh - Thấu hiểu tâm tư

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Trương Hằng đi vào Lăng Vương phủ tự tiến cử mình, muốn mưu toan chuyện gì đó, Lăng Viễn Kiếm thấy hắn cầm nghệ cao siêu, một khúc Tuý Ngư xướng lên như hành vân lưu thuỷ (nước chảy mây trôi), lưu loát sinh động. Cùng hắn đánh cờ, thua hắn hai ván hoà một ván, Trương Hằng cũng không bởi vì hắn là Vương gia mà sinh lễ nhường hắn, bình sinh Lăng Viễn Kiếm ghét nhất những kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, hơn nữa cũng vốn không có tâm giành quyền đoạt lợi, cho nên mới xa cách kinh thành mà định cư ở Giang Nam, bằng không lấy chiến công hiển hách của hắn, lại là Quốc cữu của Hoàng Thượng, tại triều đình đã sớm có thể nắm quyền một tay che trời, bởi vậy nay gặp được Trương Hằng không sợ cường quyền, nói năng văn nhã liền thực hợp ý, vì thế mới có chuyện thỉnh hắn làm lão sư dạy Nhan nhi học cầm.



Đáng tiếc Lăng Viễn Kiếm nhìn người dù chuẩn, nhưng nhìn sắc mặt mà đoán ý thì lại không bằng Từ Liễu Thanh, nếu như không phải Từ Liễu Thanh phải trở về nhà mẫu thân của nàng mà là đang ở trong thư phòng thì đã có thể lập tức nhìn ra thần sắc khác thường của ba người Dương Mạc Tuyền, dù lúc đó có không đoán ra quan hệ vi diệu của bọn họ thì cũng sẽ quyết định không để Trương Hằng ở lại trong phủ.



Thế này Trương Hằng mới lấy thân phận lão sư mà ở lại Vương phủ, Lăng Viễn Kiếm để hạ nhân an bài thoả đáng mọi vấn đề về ăn ở, đi lại, còn cho người đi mua hai cây cổ cầm, một cái đưa Trương Hằng, một cho Lăng Tử Nhan, còn đưa cho Dương Mạc Tuyền là cây thất huyền tiêu vĩ cầm (1), vốn là của hồi môn được nhà mẫu thân Từ Liễu Thanh đưa tới. Dương Mạc Tuyền cảm thấy quá quý giá nên không dám nhận, muốn để cho Lăng Tử Nhan, nhưng Lăng Tử Nhan làm sao muốn nhận, nàng chỉ ước gì có thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời cho Dương Mạc Tuyền, mà Lăng Viễn kiếm cũng lên tiếng nói rằng đưa Nhan nhi cây đàn đó thì căn bản chính là phí phạm của trời, lúc này Dương Mạc Tuyền mới chịu nhận lấy.



Sau khi ba người từ trong phòng đi ra, mỗi người lại mang tâm tư khác nhau. Trương Hằng được hạ nhân mang đến nơi ở mới, Lăng tử Nhan cũng không quấn quít lấy Dương Mạc Tuyền, mang theo Trầm Ngư trở về phòng.



Lạc Nhạn thấy các nàng trở về, lập tức hỏi thăm người đến phủ là ai, Lăng Tử Nhan đang mải nghĩ ngợi, trực tiếp nằm lên ghế, không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Trầm Ngư kể cho Lạc Nhạn, nói đến tiên sinh sẽ dạy tiểu thư học cổ cầm. Lạc Nhạn tưởng là một lão tiên sinh, nhất thời không có hứng thú, nhưng Trầm Ngư lại nói, tiên sinh này tuổi khá trẻ, mặc dù không tuấn tú được bằng thiếu gia, nhưng so với công tử Lí gia nhìn còn được hơn, thế này Lạc Nhạn mới nổi lên tò mò, năn nỉ Lăng Tử Nhan ngày mai học cầm mang nàng theo.



Lăng Tử Nhan vẫn đang cân nhắc nên làm cái gì bây giờ? Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt Trương Hằng nhìn tẩu tẩu, trong lòng liền một trận buồn bực, thực không thoải mái, sau này lại còn phải mỗi ngày gặp hắn, đây không phải là cho hắn cơ hội nhìn tẩu tẩu sao? Điều này không thể được! Nhưng lại không thể trực tiếp đuổi hắn đi, hắn nhưng lại là người phụ thân thỉnh về. Có biện pháp nào vừa không khiến phụ thân nổi giận mà lại có thể khiến hắn rời đi không? Vừa lúc nghe được Lạc Nhạn cầu nàng mang theo cùng đi học cầm, trong lòng lập tức có chủ ý, chỉ cần mình nhanh chóng học giỏi cầm nghệ, không phải là có thể cầu phụ thân đem Trương Hằng tiễn bước sao? Nghĩ vậy, lập tức vui vẻ hẳn lên, cười với Lạc Nhạn, nói: “Tốt!”Lạc Nhạn thấy nàng vừa rồi vẫn còn sầu mi khổ kiếm, giờ lại lập tức cao hứng, còn tưởng nàng nghĩ đến ngày mai có thể học cầm mà hưng phấn, liền càng thêm mong đợi.



Lăng Tử Nhan không vì chuyện của Trương Hằng mà sầu lo, tự nhiên lại bắt đầu nhớ tới Dương Mạc Tuyền, nghĩ đến nàng thế nhưng lại phá lệ đỏ mặt lúc nhìn mình, trong lòng lập tức ngọt ngào như mật.



Có cái gọi là vẻ mặt từ tâm mà sinh, Lạc Nhạn thấy nàng như vậy, lập tức ngạc nhiên nói: “Tiểu thư, người thảm a!”



Lăng Tử Nhan hoảng sợ, khó hiểu nhìn nàng: “Ta làm sao?”


Lạc Nhạn cười lạnh: “Ngươi cũng không cần giả vờ cái gì cũng không biết, túi thơm là ta cướp thì sao? Ta bất quá chỉ tức giận Anh Tuấn ở trước mặt ta khoe khoang, cười nhạo ta ngay cả kim cũng không biết dùng, nếu ngươi không vui vì ta đoạt của hắn, vậy chỉ cần mở miệng nói là được, cần gì sưng sỉa mặt mày với ta? Bây giờ trả lại hắn rồi đó, ngươi vừa lòng chưa?!”



Bế Nguyệt vẫn tưởng Anh Tuấn cầm thứ nàng đưa đem tặng người khác, không ngờ lại do Lạc Nhạn đoạt lấy từ trên tay hắn, thì ra là hiểu lầm Anh Tuấn, lập tức lòng liền cao hứng, cười nói: “Một cái túi thơm mà thôi, có gì đâu mà tức thành vậy, ngày mai ta liền làm cái khác cho ngươi.”



Lạc Nhạn thấy nàng cười đến cao hứng, lại nổi cáu: “Ai thèm thứ gì của ngươi chứ, túi thơm này cũng cho ngươi luôn, đi mà cùng với cái kia hợp thành một đôi!” Nói xong liền đem túi thơm mà Anh Tuấn đưa nàng ném cho Bế Nguyệt, đầu quay sang một bên, không thèm nói nữa.



Bế Nguyệt nghe được nàng nói hợp thành một đôi, bị nói trúng tâm tư, mặt lập tức đỏ lên. Bọn Anh Tuấn Tiêu Sái cũng vào Vương phủ từ khi còn nhỏ, còn theo Vương gia đánh giặc, tự nhiên so với mấy gã sai vặt trong phủ phải tốt hơn nhiều lắm, mà Anh Tuấn vốn tốt bụng, hoà ái với người khác, thế nên nàng mới âm thầm ái mộ. Nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi, không thể trực tiếp nói với hắn, vì vậy mới làm túi thơm ngầm ám chỉ, đưa cho hắn, sao biết được hắn lại đưa cho Lạc Nhạn? Còn tưởng hắn thích Lạc Nhạn, giờ mới biết căn bản là hiểu lầm, Anh Tuấn lại còn phải mặt dày kì kèo đòi về từ tay Lạc Nhạn, chứng tỏ hắn cũng có lòng, tâm lại càng vui mừng, khuôn mặt đầy rạng rỡ, hoàn toàn bất đồng với Lạc Nhạn.



Mà hai người đang học cầm cũng lại một phen tâm tư khác.



Lăng Tử Nhan nhìn thấy Dương Mạc Tuyền liền mặt đỏ tim đập, thẹn thùng không dám chào hỏi nàng, đành phải dùng tiếng đàn che dấu, trong lòng vui mừng, tiếng đàn tự nhiên cũng vui.



Mà Dương Mạc Tuyền cũng trĩu nặng tâm tư, Nhan nhi theo Hằng ca ca học cầm, thế nhưng lại không để ý tới nàng, mà Hằng ca ca cũng không như ở Dương Châu tìm mọi cách lấy lòng nàng, chỉ cứng ngắc hô một tiếng “Quận Vương phi”, tuỳ tiện nói vài câu có lệ rồi tiếp tục dạy Nhan nhi. Hai người nguyên bản đều là người thân cận với nàng, giờ ngược lại nàng lại giống như ngoại nhân, lòng như thế nào không buồn khổ cho được?



_Hết chương 19_



(1) thất huyền tiêu vĩ cầm: