Đại Thú Tân Nương
Chương 21 : Mập mờ. Một đêm mất ngủ
Ngày đăng: 19:24 19/04/20
Lăng Tử Nhan đứng trước mộc dũng, nhăn nhó lúng túng không yên, mới đầu Dương Mạc Tuyền còn khó hiểu, hỏi nàng sao không cởi y phục ướt ra, thấy nàng đỏ mặt không động đậy mới chợt hiểu, mặt cũng đỏ lên, lập tức tránh sau bình phong, nói: “Nước sẽ lạnh mất, ngươi mau tắm đi, tắm xong ta sẽ vào.”
Lăng Tử Nhan thấy nàng không ở bên cạnh, tim mới đập chậm lại, cởi bỏ y phục, ngâm mình trong nước, không biết có phải do nước nóng không mà nét đỏ ửng trên mặt không những không giảm lại còn tăng.
Mà Dương Mạc Tuyền đứng bên ngoài nghe được thanh âm y phục rơi xuống đất cùng tiếng quạt nước, trong lòng khô nóng, khuôn mặt cũng nóng lên, muốn chạy ra cửa lại sợ gió lạnh lọt vào phòng, làm người bên trong đông lạnh đến hỏng mất, thành ra chỉ có thể ẩn nhẫn ngồi đợi.
Hồi lâu tiếng nước mới dừng, Dương Mạc Tuyền lén thở phào một hơi, lại nghe Lăng Tử Nhan nói: “Tẩu tẩu, có thể lấy một bộ y sam cho ta không?”
Dương Mạc Tuyền cả kinh, lập tức thầm oán Bế Nguyệt làm việc thế nào mà ngay cả quần áo cũng chưa chuẩn bị, nhưng nàng lại quên mất đây là phòng nàng, làm gì có y phục của Lăng Tử Nhan? Đành đứng dậy lấy từ trong ngăn tủ một bộ y sam của mình, đứng sau bình phong, do dự không biết có nên tiến vào hay không.
Nước dần dần lạnh, Lăng Tử Nhan không nghe thấy tiếng động gì, đành cất tiếng hỏi: “Tẩu tẩu, người có đó không?”
Thế này Dương Mạc Tuyền làm sao còn dám do dự nữa, vội đi vào, mà Lăng Tử Nhan cảm thấy nước lạnh, thật sự chịu không được liền đứng lên, vì thế thân hình không che đậy bất cứ thứ gì cứ như vậy hiện ra trước mặt Dương Mạc Tuyền.
Dương Mạc Tuyền làm sao nghĩ đến sẽ gặp phải hình ảnh như vậy, sợ tới mức lập tức xoay người đi chỗ khác.
Lăng Tử Nhan cũng không dự đoán được nàng tiến vào, xấu hổ đến nỗi lại trốn xuống nước, đáng thương uỷ khuất nói: “Tẩu tẩu, ta lạnh quá, mau đưa y phục cho ta!”
Dương Mạc Tuyền vội vắt y phục lên giá, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn một cái đã nhanh chân bước ra ngoài.
Lăng Tử Nhan thấy nàng còn thẹn thùng hơn mình, lập tức không khẩn trương nữa, trong lòng còn thập phần cao hứng, từ dưới nước đi ra, lau khô thân mình, mặc vào quần áo của nàng, hương thơm nức mũi, dùng sức ngửi một chút liền chỉ thấy lâng lâng.
Dương Mạc Tuyền thấy nàng đi ra liền gọi Bế Nguyệt kêu người đem mộc dũng đi, Bế Nguyệt tiến vào thấy hai người khuôn mặt bừng sáng, thần tình có phần xấu hổ, cũng không dám nói nhiều hay chậm trễ, chỉ hỏi: “Thiếu nãi nãi, nếu không có việc gì khác, Bế Nguyệt xin lui xuống trước.”
Lạc Nhạn hầu hạ nàng uống thuốc, Lăng Tử Nhan cảm thấy nhàm chán, nhìn cây tiêu vĩ cầm trong góc liền nói với Dương Mạc Tuyền: “Tẩu tẩu, ngươi đánh đàn cho ta nghe đi!”
Dương Mạc Tuyền căn bản đang đọc sách, nghe nàng nói thế liền đáp ứng, ngón tay bát huyền cầm, tiếng đàn lập tức vang lên, uyển chuyển du dương, dư âm còn văng vẳng bên tai, thật là dễ nghe, so với cầm nghệ của Trương Hằng thì chỉ có hơn mà không có kém.
Lăng Tử Nhan lấy làm kỳ hỏi: “Tẩu tẩu, cầm nghệ của người tốt như vậy, vì sao còn muốn học cầm với lão sư?”
Dương Mạc Tuyền cười nói: “Còn không phải vì cha sợ ngươi học cầm bỏ dở giữa chừng nên mới để ta học cùng ngươi sao?”
Lăng Tử Nhan nghe xong cũng không chấp nhận, cứ nghĩ tẩu tẩu cùng Trương Hằng là người quen cũ, chỉ sợ muốn mượn việc học cầm để ôn chuyện đi? Lúc trước chỉ lo Trương Hằng không có ý tốt với tẩu tẩu, lại không biết hắn ở trong cảm nhận của tẩu tẩu có địa vị thế nào, nếu chỉ chiếm một chỗ nhỏ nhoi, vậy thì khó có ảnh hưởng gì, liền nói: “Về sau ta không học với lão sư nữa, tẩu tẩu dạy ta đi, ta còn có thể học mau chút.”
Dương Mạc Tuyền cười: “Cầm nghệ của ta đều là do Hằng ca ca dạy, đương nhiên huynh ấy dạy sẽ tốt hơn ta rồi. Hơn nữa ta không biết kì nghệ, dĩ nhiên phải học cùng.”
Trong lòng Lăng Tử Nhan lại càng nảy sinh tư vị không nói rõ được, đã biết chuyện trước kia là như thế, nhưng cứ nghĩ đến việc Trương Hằng dạy nàng đàn, nhất định là sớm chiều tương đối, tâm tựa như bị mèo cào một nhát, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.
Dương Mạc Tuyền thấy nàng không nói lời nào, trên mặt còn mang theo vẻ căm giận, nghĩ nàng trong lòng còn ghi hận chuyện xưa, liền nói: “Tuy ngày ấy đón dâu ngươi đã đánh Hằng ca ca, bất quá Hằng ca ca là người tốt, sẽ không mang thù, cho nên hắn dạy ngươi cầm nghệ cũng nhất định sẽ hết sức tận tâm.”
Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn đứng bên cạnh hầu hạ, lúc này nghe thấy mới biết được thì ra vị tiên sinh mới tới chẳng những quen biết Quận Vương phi mà còn bị Quận chúa đánh, thật sự là việc không ngờ tới, không biết lão gia phu nhân mà biết thì còn có thể giữ hắn ở lại không.
Đang nói chuyện thì thấy Từ Liễu Thanh mang theo vài gã gia đinh đến, vừa vào cửa liền hỏi: “Nhan nhi, bệnh của con đã đỡ hơn chưa?”
_Hết chương 21_