Đại Thú Tân Nương
Chương 25 : Tâm tư hỗn loạn
Ngày đăng: 19:24 19/04/20
Hoàn toàn khác hẳn với lần trước thật cẩn thận lúc ở trên thềm đá, Lăng Tử Nhan gần như thô lỗ đem Dương Mạc Tuyền áp sát vào hòn giả sơn, giữ chặt hai tay nàng, bá đạo hôn lên đôi môi nàng, không phải đòi lấy ôn nhu, mà là phát tiết bất mãn trong lòng.
Dương Mạc Tuyền bị Lăng Tử Nhan chế trụ đến không thể nhúc nhích, vốn trong lòng đã buồn bực, giờ lại càng sầu thêm, đẩy không được nàng ra, chỉ có thể cắn chặt răng cự tuyệt.
Lăng Tử Nhan làm sao có thể chấp nhận để nàng cự tuyệt dù chỉ một chút, cắn nhẹ đôi môi nàng, quả nhiên Dương Mạc Tuyền bị đau kinh hô lên, nàng liền thừa cơ xâm nhập. Cùng nhau dây dưa một chỗ, vốn thịnh nộ muốn trừng phạt Dương Mạc Tuyền, sao biết được càng hôn càng ôn nhu, cuối cùng chỉ còn lại ý niệm muốn nâng niu che chở, lực đạo trên tay cũng tự nhiên mà nới lỏng.
Dương Mạc Tuyền hơi dùng lực liền có thể đẩy được Lăng Tử Nhan ra, không quên cắn một cái lên môi nàng, miệng lập tức có mùi máu tươi, lại nhìn đôi môi Lăng Tử Nhan vương huyết, thần sắc mê say, thế nhưng lại có vẻ yêu diễm dị thường. Trong lòng biết rõ mình cắn hơi mạnh, lại cố đè nén sự quan tâm, lạnh lùng nói: “Nhan nhi, ngươi quá càn rỡ!”
Rõ ràng chính bản thân Lăng Tử Nhan bị cắn, vậy mà thấy môi Dương Mạc Tuyền dính máu lại tưởng bị mình cắn phải, không hề cảm thấy đau đớn gì, vội vàng quan tâm hỏi: “Tẩu tẩu, người không sao chứ?”
Dương Mạc Tuyền nói: “Ngươi đã biết ta là tẩu tẩu, tại sao còn làm vậy?”
Lăng Tử Nhan tưởng nàng trách cứ mình vì đã cắn nàng bị thương, liền nói: “Ta không cố ý.”
Dương Mạc Tuyền chán nản. Lăng Tử Nhan ba lần bốn lượt khinh bạc nàng, thế nhưng lại nói không cố ý, mà đáng ghét hơn là mình bị nàng hôn, đáy lòng lại nảy sinh một tia rung động. Điều này khiến Dương Mạc Tuyền tức giận, cũng giận dữ với chính bản thân mình, liền nói thẳng: “Ta là tẩu tẩu ngươi, lại cũng là nữ tử, sao có thể làm như vậy được, việc này hoàn hoàn không hợp lễ giáo, không cho phép có lần sau, nếu không…nếu không ta sẽ nói cho cha biết, để cha xử phạt ngươi!”
Lăng Tử Nhan nghe nàng nói vậy, chẳng những không tức giận, mà ngược lại còn nở nụ cười. Lý do Dương Mạc Tuyền cự tuyệt mình không phải vì trong lòng nàng có người khác, mà vì cái gọi là “lễ giáo”, nhân tiện nói: “Cái gì gọi là lễ giáo? Nếu thành thân mới tính là hợp lễ giáo, vậy người cùng nàng bái đường là ta, nàng ngay cả đại ca của ta cũng chưa từng gặp, làm sao có thể coi như tẩu tẩu ta? Nói ta cùng nàng đều là nữ tử, vậy có làm sao? Đâu có ai quy định chỉ có nam nữ mới có thể yêu nhau? Lòng ta chính là thích nàng, ta mặc kệ người khác nói như thế nào!” Vốn là những lời không nên nói, thế nhưng giờ lại dễ dàng nói ra, nhất thời cả cõi lòng tràn ngập vui sướng.
Dương Mạc Tuyền nghe những lời này, lập tức vừa thẹn lại vừa sợ. Xấu hổ là vì không nghĩ Lăng Tử Nhan lại đột nhiên nói thích mình, kinh hãi là vì nếu những lời này bị truyền ra ngoài, chỉ sợ cũng bị nước miếng của thế nhân dìm chết. Nhất thời Dương Mạc Tuyền cũng không biết phải giải thích với nàng cái gì, chỉ có thể nói: “Dù ngươi nói thế nào đi nữa thì cũng không thể, ngươi mau mau bỏ cái ý niệm trong đầu đó đi!” Nói xong liền không thèm để ý nàng, một mình ra khỏi hoa viên, nhìn thấy Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn đứng ở cửa, lòng cực kỳ quẫn bách, mặt đỏ bừng đi vội qua, Bế Nguyệt vội vàng đuổi theo, còn Lạc Nhạn trở lại vườn tìm Lăng Tử Nhan.
Lạc Nhạn bắt gặp biểu tình đầy phức tạp trên khuôn mặt Lăng Tử Nhan, lòng tuy tò mò nhưng cũng không dám nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh nàng.
Dương Mạc Tuyền đã sớm rời đi, Lăng Tử Nhan lại vẫn còn đang lẩm bẩm làu bàu: “Cái gì mà không thể chứ? Trừ khi trong lòng nàng không có ta nên mới không thể, người khác có nói gì cũng đâu có liên quan đến ta đâu? Không, cho dù nàng không thích ta, ta cũng muốn khiến nàng thích ta, dù sao nàng là Lăng Tử Nhan ta cưới về, tại sao ta không thể cướp về?”
Rửa mặt xong, lại dùng chút điểm tâm, để Bế Nguyệt đem cầm đến, Dương Mạc Tuyền liền nói với Lăng Tử Nhan: “Ngươi đàn đi, có gì không hiểu cứ hỏi ta.”
Lăng Tử Nhan vuốt nhẹ cây tiêu vĩ cầm, khẽ gảy một cái, liền dừng lại, hỏi: “Tẩu tẩu, lão sư đã dạy, học cầm phải nhớ kỹ tám chữ: mạt thiêu câu dịch, trích đả thác phách*, ngươi nói ta nên chọn “thiêu” hơn hay “câu” hơn?
(*mạt thiêu câu dịch, trích đả thác phách: quệt khiêu gạch gảy, ngắt đánh nâng chẻ)
Rõ ràng đang nói cầm luật, Dương Mạc Tuyền lại nghe ra ý trêu đùa bên trong, không biết có phải mình chột dạ hay không, cố lấy lại bình tĩnh, nói: “Đoạn này là đàn đôi (đánh đôi), trước tiên gảy hai ba bốn sợi dây đàn, lại khiêu tiếp hai dây này, là có thể rồi.”
Lăng Tử Nhan đưa tay khoa chân múa tay lung tung cả nửa ngày, sau đó vẻ mặt hoang mang nhìn Dương Mạc Tuyền, nói: “Nhan nhi vẫn không hiểu lắm, không bằng tẩu tẩu nắm tay Nhan nhi, dạy ta chơi?”
Dương Mạc Tuyền cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của nàng, mặt hơi đỏ lên, nói: “Luyện thêm mấy lần là tự dưng sẽ làm được.”
Lăng Tử Nhan lại thở dài một hơi: “Nếu tẩu tẩu không muốn dạy ta, vậy chỉ có thể để lão sư đến dạy thôi. Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, bất quá hắn là lão sư, hẳn cũng không có vấn đề gì a?”
Dương Mạc Tuyền nghe nàng nói như thế, biết rõ nàng cố ý, nhưng nghĩ đến việc để Trương Hằng cầm tay nàng thì lại thấy không ổn, do dự một chút liền đứng dậy đi đến trước mặt nàng, cầm lấy tay Lăng Tử Nhan. Tuy ngón tay Dương Mạc Tuyền rất lạnh, nhưng lại cảm thấy như mình nắm phải một đoàn lửa vậy, nàng liền vội vàng gạt hết tạp niệm, đặt tay lên trên dây cầm.
Lăng Tử Nhan vốn không phải đến để học cầm, giờ được Dương Mạc Tuyền ôm vào trong lòng, tâm thần sớm đã nhộn nhạo, đầu óc lơ lửng tung bay.
Lúc Từ Liễu Thanh tiến vào liền nhìn thấy Dương Mạc Tuyền vẻ mặt đỏ bừng dạy Nhan nhi đánh đàn.
_Hết chương 25_