Đại Thú Tân Nương
Chương 29 : Nhân duyên sâm
Ngày đăng: 19:24 19/04/20
Thì ra những kẻ gọi là cường đạo này bất quá chỉ là người Lăng Tử Nhan tiêu tiền thuê đến diễn trò, vốn nghĩ đến cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả lại thành cứu mẫu thân, đâm lao đành phải theo lao, không đánh cũng phải đánh.
Cho nên một đám người mặc dù đánh rất kịch liệt nhưng cũng chỉ là đẹp mắt, không hề có ai bị thương, mà trước đó đã nói rõ đánh khoảng thời gian một chén trà nhỏ thì bọn họ sẽ giả bộ thua rồi chạy trốn.
Lăng Tử Nhan đông một kiếm, tây một cước, dáng người nhẹ nhàng, múa thật đẹp mắt, ngay cả Từ Liễu Thanh cũng âm thầm lấy làm kỳ, võ công của nàng biến thành tốt đến vậy từ khi nào?
Đại hán cầm trường tiên (roi dài) một roi đánh tới trước mặt Lăng Tử Nhan, Lăng Tử Nhan bay lên không đá một cước, đại hán làm bộ bay ra ngoài, kết quả lại trật phương hướng, giả bộ lại hơi quá, trực tiếp rơi xuống bên chân Dương Mạc Tuyền, bị ngã một cái choáng váng, tuỳ tay quơ một phát liền chụp trúng chân Dương Mạc Tuyền.
Dương Mạc Tuyền lập tức thét một tiếng kinh hãi, định lui lại, cuối cùng thành ra lại cũng ngã xuống đất.
Lăng Tử Nhan nghe được thanh âm Dương Mạc Tuyền liền nhìn về phía nàng, lại thấy nàng té ngã, còn tưởng rằng đại hán kia vô lễ với nàng, lập tức đẩy những người kia ra chạy vội lại đây, mũi kiếm đâm trúng bàn tay còn đang tóm lấy chân Dương Mạc Tuyền, đại hán đau đớn liền buông tay, như con cá bị thả vào nước sôi, lập tức nhảy dựng lên, cả giận nói: “Tại sao ngươi đả thương ta?”
Lăng Tử Nhan cũng cả giận nói: “Ai cho phép ngươi làm nàng tổn thương!”
Đầu mục cầm đầu thấy hai người nổi lên tranh chấp, bản tính lại bắt đầu rục rịch, tuy nói đã thu một trăm lượng bạc, nhưng là bạc thì có ai lại ngại ít bao giờ đâu. Nhìn đôi vòng ngọc của Từ Liễu Thanh, trong suốt sáng bóng, nói không chừng quả thật có giá trị đến hơn hai trăm lượng bạc, lại nhìn các nàng đều là hạng nữ lưu, còn người người trời sinh mĩ mạo, nhất là tiểu thư cầm kiếm kia cùng thiếu phu nhân ngã xuống đất đều là tuyệt sắc giai nhân, nếu như đem các nàng đoạt lấy, vậy thật đúng là hưởng hết diễm phúc nhân gian. Nghĩ như thế liền sinh ác ý, đi tới cười nói: “Khiến tiểu thư tức giận, quả thật là huynh đệ ta không đúng.”
Lăng Tử Nhan “hừ” một tiếng.
Đầu mục lại nói: “Hàn xá ngay gần đây, không bằng thỉnh phu nhân cùng tiểu thư đi qua nghỉ một lát, để huynh đệ bọn ta có thể châm trà giải thích với mọi người.”
Lăng Tử Nhan thấy hắn nói khách khí, cũng hết giận, nói: “Không cần, các ngươi đã đánh không lại ta thì mau tránh đường đi!”
Từ Liễu Thanh nhíu mày lắc đầu, nữ nhi nàng thật đúng là ngây thơ, ngay cả lời này cũng nghe không hiểu nữa, liền tiến lên từng bước, cười nói: “Tiểu nữ lỗ mãng, làm vị đại ca này bị thương, vòng tay này coi như chi phí thuốc thang đi. Chúng ta đi dâng hương, nếu chậm chạp không về thì chỉ sợ Vương gia sẽ sai người đi tìm, còn thỉnh đi ngay cho kịp.”
Đầu mục nghe nàng nói là Vương phủ, trong lòng cả kinh, thấy cách các nàng ăn mặc còn tưởng chỉ là gia đình giàu có bình thường. Tuy nói hắn ở sơn trại huyện bên cạnh, nhưng Vương gia chẳng phân biệt nơi quản hạt, nếu dưới cơn giận dữ tiêu diệt hết hang ổ của hắn, vậy là mất nhiều hơn được, liền nhận lấy vòng tay, nặn ra một nụ cười tươi, nói: “Vẫn là phu nhân thông tình đạt lý, vừa rồi tiểu thư làm vài huynh đệ của ta bị thương, quả thật cần chút tiền thuốc thang, vậy ta đây sẽ không khách khí nhận lấy.”Lăng Tử Nhan thấy hắn chẳng những thu bạc của mình mà còn cầm vòng tay mẫu thân, một bút mua bán lại phải trả hai phần thù lao, làm sao đồng ý, đoạt lại vòng tay trả cho Từ Liễu Thanh, sau đó nói: “Nương, chúng ta đi.”
Đầu mục vốn kiêng kị các nàng có bối cảnh là Vương phủ chứ không phải sợ các nàng, thấy Lăng Tử Nhan không biết tốt xấu như thế, hắn vốn là người trong lục lâm, quản cái gì mà Vương gia chứ? Lập tức ác tâm sinh thêm can đảm, cười lạnh nói: “Vậy thỉnh phu nhân tiểu thư, tính cả vòng tay này cùng lưu lại đi!”
Lăng Tử Nhan nhướn mày, cầm kiếm quát: “Vậy phải xem xem các ngươi có bổn sự lưu chúng ta lại không đã!”
Lúc này không phải làm ra vẻ mà thực sự động thủ, may mắn một người đã bị Lăng Tử Nhan đâm bị thương, còn lại bốn người, Lăng Tử Nhan lại có Băng Huyền kiếm trong tay, nhất thời cũng chưa bại.
Lí Vi Tu cũng mừng rỡ như điên, hôm nay thật sự là gặp may a, đi săn lại có thể săn được nhân duyên, lần trước mặt dù cầu thân bất thành nhưng lại nhớ mãi không quên Lăng Tử Nhan, cứ nghĩ cả đời này đều không lấy được nàng, không ngờ lại phong hồi lộ chuyển.(đại loại là tình thế đảo ngược)
Từ Liễu Thanh đánh giá Lí Vi Tu, thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự là người này? Trước đó vài ngày tới cửa cầu thân bị cự tuyệt, chẳng phải là “dưa hái xanh không ngọt” sao? Hôm nay lại cơ duyên xảo hợp cứu được các nàng, cũng có khi không phải cử chỉ vô tâm, cái gọi là vô oan bất thành giai ngẫu (không oán không thành đôi), hắn và Nhan nhi thật đúng là giống một đôi oan gia. Dù hắn có chút thay đổi, nhưng việc chung thân đại sự của Nhan nhi thật sự có thể phó thác cho người này sao?
Trừ Lăng Tử Nhan cùng Lạc Nhạn, những người khác đều có ý tưởng không khác Từ Liễu Thanh lắm, ngực Dương Mạc Tuyền như thể bị đập mạnh, gần như ngạt thở, cũng không còn muốn nghe quẻ sâm của mình thế nào nữa, liền nói với Từ Liễu Thanh: “Nương, Mạc Tuyền cảm thấy nơi này có chút buồn, muốn đi ra ngoài dạo một chút.”
Từ Liễu Thanh vừa muốn giúp nàng giải sâm, nghĩ nàng thẹn thùng, ngượng không muốn nghe, liền gật đầu đáp ứng.
Lăng Tử Nhan vội vàng nói: “Con đi cùng tẩu tẩu.” Từ Liễu Thanh cùng tuỳ ý để nàng đi.
Lạc Nhạn vốn định đi theo, lại bị Lăng Tử Nhan giữ lại, sau đó dùng thanh âm chỉ có Lạc Nhạn nghe được, nghiến răng nghiến lợi ra vài chữ: “Quay lại sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Bế Nguyệt thấy Lăng Tử Nhan không cho Lạc Nhạn đi theo, dù sao có tiểu thư đi cùng Dương Mạc Tuyền rồi nên nàng cũng không đi theo ra ngoài.
Lúc Lăng Tử Nhan đuổi theo liền phát hiện Dương Mạc Tuyền đã xuống đến cửa đền, vội vàng kêu lên: “Tẩu tẩu, chờ ta với!”
Dương Mạc Tuyền lại càng đi nhanh hơn.
_Hết chương 29_
(1)Tên của Lí Vi Tu, Vi: làm, gây nên, Tu: xấu hổ, ngượng ngùng à Vi Tu: biết xấu hổ > < bất tri tu: không biết xấu hổ – Lăng Tử Nhan chơi chữ.
(2) thái bảo: young delinquent, tội phạm vị thành niên =.=”
(3) thiên điện: phòng lớn ở bên cạnh đại điện.
(4) sâm: Cái thẻ có viết chữ phía trên, các đình chùa dùng để cho người xóc lấy một quẻ để mà xem xấu tốt, nhưng ở trong truyện này ta thấy hình như quẻ này dùng giấy rồi lấy dây buộc lại chứ không phải thẻ tre hay sao ý???
(5) Thần linh nhất định cho phép, thiên lý nhân duyên phối thành hôn, cố ý trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu thành cây.