Đại Thú Tân Nương

Chương 37 : Xích mích

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Dương Mạc Tuyền bởi vì trong lòng khó chịu mà cảm thấy đầu váng mắt hoa, ở trên lưng ngựa chịu một trận xóc nảy, lại bị gió thổi lạnh, lập tức thanh tỉnh hơn rất nhiều, phát hiện mình cùng Lăng Tử Hạo ngồi chung một con ngựa, một tay hắn cầm dây cương, tay còn lại ôm lấy thắt lưng nàng. Từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng cùng một nam tử thân cận như thế, lập tức cảm giác cả người không được tự nhiên, muốn cách xa hắn một chút, nhưng đang ở trên lưng ngựa, tiến thối đều không được, đành phải nói: “Ta muốn xuống ngựa.”



Bởi vì thanh âm rất nhỏ, Lăng Tử Hạo không nghe rõ, liền ghé lại gần sát nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”



Dương Mạc Tuyền thấy đột nhiên hắn lại dựa vào gần như vậy, hơi thở còn mang theo mùi rượu, không ngăn được cảm giác ghê tởm trào dâng, liền vội vàng lặp lại một lần: “Ta muốn xuống ngựa.”



Lăng Tử Hạo vội vàng kéo dây cương, giúp nàng xuống ngựa.



Hai chân Dương Mạc Tuyền vừa chạm xuống đất liền chạy đến bên vệ đường, tay chống lên vách tường, nôn đến hôn thiên địa ám.



Lăng Tử Hạo sợ tới mức tưởng nàng thật sự sinh bệnh nặng gì, liền lấy túi nước từ trên lưng ngựa đưa cho nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, hỏi: “Sao rồi, đỡ hơn chưa? Để ta đưa nàng đi khám đại phu.”



Dương Mạc Tuyền cũng không biết sao mình lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, hắn chính là phu quân của mình, thân mật một chút cũng không có khả năng chỉ trích, huống chi hắn cũng chưa làm cái gì. Mặc dù là vậy, nhưng ngay cả mật xanh mật vàng nàng cũng muốn nôn hết ra, nghĩ đến việc ngày sau còn phải sinh hoạt phu thê, trong lòng liền một trận khủng hoảng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, không dám nghĩ thêm nữa, chỉ hướng hắn cười xin lỗi một cái: “Không cần đi đại phu, ta không sao, có thể là do ngựa chạy quá nhanh.”



Lăng Tử Hạo nói: “Vậy nàng lên ngựa đi, ta giữ, đi chậm một chút.”




Lăng Tử Nhan nghĩ nàng hiểu ý tứ mình nhưng lại lấy danh phận tẩu tẩu ra để bức bách mình, đang muốn giải thích lại không nghĩ giải thích nữa, liền buông Dương Mạc Tuyền ra, lòng nhức nhối, cười lạnh nói: “Ta biết nàng một lòng thầm nghĩ làm đại tẩu ta, giờ ca ca đã trở lại, danh chính ngôn thuận rồi, đúng như nàng mong muốn chân chính trở thành Quận Vương phi, có phải là ta nên chúc mừng nàng hay không?”



Nghe Lăng Tử Nhan dùng khẩu khí lạnh lùng nói với mình như thế, thực sự khiến nàng bị tổn thương. Dương Mạc Tuyền cố nén lệ, âm thanh cũng lạnh lẽo đáp: “Không phải ngươi cũng tìm được một kẻ có dung mạo như Phan An, tài năng xứng danh Trạng Nguyên để làm như ý lang quân sao? Hẳn phải là ta chúc mừng ngươi mới đúng.” Nếu lúc trước không nghe Lăng Tử Hạo nói về chuyện của Lí Vi Tu thì những lời này nghe còn có chút ý tứ trào phúng hàm xúc, nhưng hiện tại đã biết Lí Vi Tu quả thật là người như vậy, trong lòng lại chỉ có chua xót.



Bất quá Lăng Tử Nhan nghe vào tai lại vẫn tràn đầy châm chọc. Hôm nay nàng ở Tuý Tiên Lâu nói những lời này bất quá chỉ là muốn chặt đứt ý niệm muốn cưới nàng của Lí Vi Tu, thậm chí chặt đứt mọi ý nệm không an phận trong đầu của những kẻ khác, chính là hy vọng về sau có thể cùng tẩu tẩu ở chung một chỗ mà thôi, người khác không hiểu thì cũng bỏ đi, nhưng ngay cả tẩu tẩu cũng không chịu hiểu, tình nguyện để nàng gả cho cái tên bao cỏ như Lí Vi Tu cũng không hy vọng mình thích nàng, tẩu tẩu thật sự chán ghét mình như thế sao? Cầm trái tim mình, lần lượt đưa đến trước mặt nàng lại bị nàng lần lượt trả về, nàng cự tuyệt vĩnh viễn đều vì cái lý do vô tình “ta là đại tẩu của ngươi”, giờ nàng có ca ca, sợ là về sau lại sẽ càng không thích mình, lòng càng nghĩ càng đau, đau đến cuối cùng nhưng lại thành không có cảm giác. Nhìn dung nhan kiều diễm kia, tuy rằng tái nhợt đến đáng sợ lại vẫn trước sau như một, động lòng người, đáng tiếc thuỷ chung cũng không thuộc về Lăng Tử Nhan nàng, không cam lòng cùng phẫn nộ, lạnh lùng bật thốt: “Dương Mạc Tuyền, ngươi thật sự vô tình.”



Nàng thế nhưng lại kêu đích danh mình, Dương Mạc Tuyền có chút kinh ngạc nhìn nàng. Biểu tình trên mặt Lăng Tử Nhan hoàn toàn xa lạ, không phải phẫn nộ, không phải oán hận, là một loại thất vọng sau khi bị tổn thương, thật giống như phải buông tha cho thứ gì mình trân quý vậy, là buông tha nàng sao? Nhan nhi như vậy làm cho nàng có cảm giác thực xa xôi, căn bản nàng không nghĩ tranh cãi cùng Lăng Tử Nhan, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng đến đáng sợ, tổn thương nàng, cũng tổn thương chính mình, một Nhan nhi đơn thuần làm sao có thể nghe ra những lời nàng nói nồng đậm ghen tỵ? Như vậy cũng tốt, Nhan nhi buông tay, chẳng phải chính là điều mình kỳ vọng sao?



Lăng Tử Nhan nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng, càng thêm nản lòng thoái chí, quả nhiên đối với nàng, ngay cả một tia lưu luyến với mình cũng đều không có, liền cũng không quay đầu lại, tiêu sái bước đi, lưu lại cho Dương Mạc Tuyền là hình ảnh bóng lưng thẳng tắp, đó là tôn nghiêm của nàng. Lăng Tử Nhan nàng vốn là một người tâm cao khí ngạo, mặc dù bị cự tuyệt nhưng cũng muốn tiêu sái mà xoay người bước đi.



Lúc Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn trở về, trước tiên ở cửa đụng phải Lăng Tử Nhan vẻ mặt hàn sương, tiến vào phòng trong lại nhìn thấy Dương Mạc Tuyền khuôn mặt đầy nước mắt. Cả hai nghi hoặc nhìn nhau, buổi sáng hai người còn hoàn hảo tốt đẹp lắm kia mà, như thế nào mới một ngày đã liền biến thành như vậy?



_Hết chương 37_