Đại Thú Tân Nương

Chương 52 : Ngăn trở

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Dương Mạc Tuyền cởi bỏ y sam, ngâm mình trong nước, nhìn dấu răng nhợt nhạt trên cánh tay, trong lòng khẽ động, lập tức lại thấy phiền muộn. Nàng có tài cán gì có thể vì Nhan nhi mà bảo vệ cho thân thể này trong sạch đây?



Thanh âm Bế Nguyệt vang lên ở ngoài cửa: “Thiếu nãi nãi, phu nhân cho mời người đi qua một chuyến.”



Dương Mạc Tuyền lại khẽ rùng mình, chuyện rời nhà trốn đi quả nhiên còn chưa kết thúc, chỉ không biết là mẹ chồng nàng có nhìn ra manh mối gì giữa nàng và Nhan nhi không? Liền vội vàng tắm rửa xong xuôi, đổi hảo y phục rồi đi tới chỗ Từ Liễu Thanh.



Từ Liễu Thanh đang ngồi trong đình, đợi Dương Mạc Tuyền tiến lại liền đón nàng ngồi xuống, lại để Tu Hoa cùng Bế Nguyệt thối lui.



Dương Mạc Tuyền thấy chỉ có nàng cùng Từ Liễu Thanh hai người, lại ở lương đình yên tĩnh này, liền biết Từ Liễu Thanh có chuyện riêng tư muốn nói với mình, không muốn để người ngoài biết.



Từ Liễu Thanh nhìn Dương Mạc Tuyền, cũng không biết làm sao có thể mở miệng. Tuy rằng sự thật đã ở ngay trước mắt, nhưng nàng vẫn hy vọng mình đã đoán sai, bởi vì thực quá bất khả tư nghị, sao có thể có khả năng đó được?



Dương Mạc Tuyền cúi đầu, lại chậm chạp không nghe được Từ Liễu Thanh hỏi gì, đành phải ngẩng lên, chạm phải ánh mắt như hiểu rõ hết thảy của nàng, tim bỗng nhảy dựng, đầu lại cúi thấp xuống, ngón tay nắm mở bất an.



Từ Liễu Thanh chăm chú nhìn Dương Mạc Tuyền trong chốc lát, đứng dậy đi xuống thềm đá.



Dương Mạc Tuyền vội vàng đứng lên theo sau.



Từ Liễu Thanh chỉ vào tán hoa đào, nói: “Ban ngày Vân La đứng ở chỗ này, trước mặt ta mà ngầm trào phúng ‘Mãn viên xuân sắc quan bất trụ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai’, nếu đổi lại là Mạc Tuyền thì sẽ đáp lại nàng như thế nào?”



Dương Mạc Tuyền đương nhiên có thể hiểu được ý tứ những lời này của Vân La, đây không phải là ngầm trào phúng, mà chính là chỉ trích nàng “hồng hạnh xuất tường”, giờ Từ Liễu Thanh mượn lời Vân La, tới hỏi nàng việc này có thực hay không. Ý niệm chợt lóe trong đầu, không biết nên thừa nhận hay nên phủ nhận.



Từ Liễu Thanh thấy nàng không trả lời, cũng không muốn bức nàng, lại nói: “Vân La là thiên kim của Bát Vương gia, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, khó tránh khỏi kiêu căng ngạo mạn, giờ lại hoài thai cốt nhục Lăng gia chúng ta, thịnh khí chèn ép người khác cũng là điều dễ hiểu, cho nên những lời chói tai khó nghe này vị tất đã có ý định nhắm vào con, vậy nên Mạc Tuyền không nên để trong lòng.”



Dương Mạc Tuyền đáp ứng: “Vâng.”



Từ Liễu Thanh nói: “Ta đương nhiên cũng sẽ không tin lời nàng.” Đột nhiên chuyển hướng: “Nhưng ta thật sự lại muốn biết, rốt cuộc Mạc Tuyền trốn đi là vì cái gì?”




***



Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Tử Nhan còn chưa tỉnh ngủ đã bị Từ Liễu Thanh dựng dậy từ trên giường, bắt nàng thu thập này nọ đi đến thăm ngoại công* ở Kim Lăng.



(*ngoại công:ông ngoại)



Lăng Tử Nhan vẫn còn rất buồn ngủ, mơ hồ hỏi: “Con vừa mới trở về, vì sao phải đi đến chỗ ngoại công?”



Từ Liễu Thanh nói: “Ngoại công nhớ con, biết con rời nhà trốn đi, lo lắng cho con nên mới muốn con đến để người nhìn xem, trấn an tâm lão nhân gia.”



Lạc Nhạn bưng nước tới, Lăng Tử Nhan rửa mặt, rốt cục thanh tỉnh, đầu óc vừa chuyển, nghĩ ra một chủ ý, vui vẻ nói: “Tốt, tẩu tẩu gả lại đây lâu như vậy mà ngoại công còn chưa gặp qua, con liền đi cùng tẩu tẩu.”



Từ Liễu Thanh giúp Lạc Nhạn thu thập hành lý cho Lăng Tử Nhan, một bên xếp y phục, một bên nói: “Không được, một mình con đi thôi, Mạc Tuyền còn có việc khác. Về sau có rảnh sẽ cùng ca ca con đi bái phỏng ngoại công.”



Lăng Tử Nhan chu miệng, không tình nguyện nói: “Vậy được rồi, một mình ta đi vậy, bất quá đi nhanh về nhanh, hai người không cần xếp nhiều y phục vậy đâu.”



Từ Liễu Thanh đem hành lí đã được xếp gọn nhét vào lòng nàng, thuận tay cốc nàng một cái: “Khó có được dịp đi, ở lại cùng ngoại công vài ngày, ngoại công thực sự rất thương con.” Lại nói với Lạc Nhạn: “Ngươi đi cùng tiểu thư đi.”



Lạc Nhạn vâng lời, trở về phòng đơn giản thu thập một vài kiện y phục.



Lăng Tử Nhan đương nhiên muốn nói một tiếng với Dương Mạc Tuyền, tới cửa gặp được Bế Nguyệt, nàng nói thiếu nãi nãi đã xuất phủ. Trong lòng buồn bực, tẩu tẩu thực sự có chuyện trọng yếu sao? Từ Liễu Thanh lại ở bên cạnh thúc giục, đành phải nói với Bế Nguyệt: “Chờ tẩu tẩu trở về rồi nói cho nàng, ta đi Kim Lăng, hai ngày nữa sẽ trở lại.”



Bế Nguyệt đem nguyên lời chuyển cho Dương Mạc Tuyền, Dương Mạc Tuyền không nói một câu, chỉ ngẩn người. Bế Nguyệt lo lắng tiểu thư không ở đây, không có người bồi nàng nói chuyện, buồn đến hỏng mất, lại chợt thấy Tử Y từ ngoài đi vào.



_Hết chương 52_