Đại Thú Tân Nương

Chương 6 : Lần đầu chính thức gặp mặt

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Lăng Viễn Kiếm vuốt râu, nhìn người phía dưới, tuy rằng đối với việc nữ nhi đại thú tân nương (lấy vợ) vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng hắn có một nhi tử lại bị gãy chân, hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, nên cũng chỉ đành chấp nhận sự thật này. Điều duy nhất đáng mừng là hắn đã thực hiện được lời hứa của mình, để Dương Mạc Tuyền tiến nhập gia môn, nếu Dương Vệ Quân có linh thiêng cũng nên mỉm cười nơi cửu tuyền.



Giờ lành đã đến, người làm lễ xướng: “Nhất bái thiên địa!”



Dương Mạc Tuyền trên đầu đội hỉ khăn, không thể nhìn thấy nên không biết cùng nàng quỳ bái là người nào, cảm thấy hoảng sợ, nhưng cũng đành bất lực, hết thảy đều thành kết cục đã định.



“Nhị bái cao đường!”



Dương Mạc Tuyền biết mẫu thân ghi hận Lăng Vương, giờ phút này hắn ở ngay trước mặt nàng, cũng chính bởi hắn mới làm cho nàng cùng Hằng ca ca chia cách, cho nên cái quỳ này cũng thực có chút không cam lòng.



“Phu thê giao bái!”



Là nàng! Dương Mạc Tuyền nhận ra đôi giày kia, đúng là được Lăng Tử Nhan mang một đường từ Dương Châu tới, nàng rõ ràng là nữ tử, như thế nào có thể cùng mình bái đường? Đầy một bụng nghi vấn, lại không thể không quỳ.



“Tiến nhập động phòng!”



Dương Mạc Tuyền được hai nha hoàn giúp đỡ đi vào hậu đường, tiến vào một căn phòng xa lạ, trong đó một nha hoàn nói: “Quận Vương phi, mời người ngồi, chúng ta ra bên ngoài.”



Thanh âm tiếng bước chân dần xa, cửa được đóng lại, lúc này Dương Mạc Tuyền mới vén khăn đội đầu lên.



Trên bàn đặt một đôi nến long phượng, màn che đỏ thẫm, gối thêu uyên ương, chăn thêu hình hoa sen, trên mỗi ô cửa sổ đều dán chữ “hỷ”, căn phòng bố trí đúng kiểu hỉ phòng, Dương Mạc Tuyền đến bây giờ cũng chưa biết rõ trong hồ lô của Lăng gia rốt cuộc muốn làm gì, trái lo phải nghĩ cũng nghĩ không ra nguyên cớ, đơn giản thì cái gì cũng không nghĩ nữa. Binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn, nàng không tin đón dâu có thể là nữ nhân, bái đường cũng có thể là nữ nhân, nhưng động phòng không thể vẫn là nữ nhân đấy chứ?



Đợi cho đến canh hai, trừ nha hoàn ngoài cửa tiến vào rót thêm trà ra thì lại không có ai đến gặp nàng, Dương Mạc Tuyền lại không thể trực tiếp mở miệng hỏi, chỉ có thể chịu đựng tiếp tục chờ, nhưng nàng không biết có người so với nàng còn muốn sứt đầu mẻ trán hơn.



***


Từ Liễu Thanh đứng dậy: “Được rồi, ta biết con là một người hiểu lí lẽ, mấy ngày nay Hạo nhi ở Tây sương tĩnh dưỡng, ta để Nhan nhi lưu lại cùng con, sáng mai không cần dâng trà, trà dâng mẹ chồng giữ tới ngày cùng Hạo nhi kính đi, để Nhan nhi mang con ra hậu viên đi dạo, con là Quận Vương phi, hẳn là nên làm quen một chút hoàn cảnh cùng sự vụ lớn nhỏ trong phủ.”



“Vâng.” Dương Mạc Tuyền đáp ứng, tiễn Từ Liễu Thanh ra cửa.



Để cho nàng lưu lại? Này không phải là nói giỡn chứ! Người kia chính là Dương Mạc Tuyền, đại tẩu “ôn nhu” của nàng đó! Cùng nàng ở dưới một mái hiên, sáng mai còn có thể nhìn thấy mặt trời sao? Lăng Tử Nhan kinh hồn táng đảm chạy theo sau lôi kéo tay áo Từ Liễu Thanh, nhỏ giọng nói: “Nương, ta không muốn ở lại.”



Từ Liễu Thanh không thèm để ý, lập tức đi tiếp.



“Nương, người nói chuyện không nể tình gì hết!”



Từ Liễu Thanh hoàn toàn không để ý tới, nhanh chóng đi tới cuối hành lang mới dừng cước bộ.



Lăng Tử Nhan cười đến híp cả mắt, lấy lòng nói: “Nương, người thay đổi chủ ý a, ta biết người thương ta mà.”



Từ Liễu Thanh cũng mang vẻ mặt tươi cười: “Trở về phòng đại tẩu ngươi đi.” Bỏ lại Lăng Tử Nhan đang giương nanh múa vuốt, mang theo Lạc Nhạn đến Tây sương thăm Lăng Tử Hạo.



Lăng Tử Nhan hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám làm trái ý tứ mẫu thân, ngoan ngoãn trở lại, lúc bước tới cửa lại phát hiện cửa thế nhưng bị Dương Mạc Tuyền đóng lại, mắt có chút choáng váng.



Đi hay ở lại? Đắn đo một chút, Lăng Tử Nhan vẫn nhấc tay gõ cửa, lễ phép nói: “Tẩu tẩu, là ta, thỉnh mở cửa.” Nghĩ Dương Mạc Tuyền lại giống hôm qua ở khách điếm cố ý không lên tiếng, đang chuẩn bị vung tay đẩy cửa thì lại có người mở cửa, cửa mở, Dương Mạc Tuyền một thân bạch y chấm đất đứng trước mặt nàng.



Lăng Tử Nhan thầm le lưỡi, nguyên lai vừa rồi nàng thay y phục, may mắn không có lỗ mãng, trong lòng lại không nhịn được mà tán thưởng, đại tẩu mặc như thế, tú lệ lung linh, xinh đẹp tựa tiên tử, tự dưng không biết tại sao lại nảy lên lòng hâm mộ ca ca. Bất quá sau khi nghe được tiếng đóng cửa “Phanh!”, tâm hồn đang bay bổng liền lập tức trở về, ngẫm nghĩ xem một đêm này phải chịu đựng như thế nào.



_ Hết chương 6 _



(1) đa niên đích tức phụ ngao thành bà: người con dâu sống lâu năm, được rèn luyện nhiều rồi cũng thành mẹ chồng.