Đại Thú Tân Nương

Chương 62 : Sự yên bình trước cơn bão

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Lúc Vân La đi ra khỏi chỗ Trương Hằng mới nghĩ đến việc vừa rồi khi bàn bạc sự tình thế nhưng lại quên bảo Trầm Ngư tránh đi, Trầm Ngư vẫn đứng bên cạnh nàng, vậy là toàn bộ kế hoạch của nàng cùng Trương Hằng đương nhiên đều bị Trầm Ngư nghe được. Trầm Ngư rốt cuộc thì cũng là nha hoàn bí mật của Lăng phủ, không biết có thể vì hộ chủ mà đi bẩm báo không đây?



Đi được một đoạn đường, Vân La đột nhiên hỏi: “Trầm Ngư, nghe nói trong nhà ngươi còn có một mẫu thân?”



Trầm Ngư đáp: “Bẩm thiếu nãi nãi, đúng là có việc đó, người ngụ ở căn nhà nhỏ ở Đông môn.”



Vân La gật gật đầu, lại nói: “Mỗi tháng ngươi chỉ có hai lượng bạc tiền tiêu vặt, còn phải chăm sóc mẫu thân, có đủ dùng không?”



Trầm Ngư nói: “Chỉ cần không bệnh không tai thì vẫn là đủ.”



Vân La rút xuống một cây trâm từ trên đầu, đặt vào tay Trầm Ngư, nói: “Cây trâm này có giá trị ít nhất năm mươi lượng bạc, ngươi cầm đi, bắt đầu từ tháng sau ta sẽ bảo phòng thu chi mỗi tháng tăng tiền tiêu cho ngươi lên gấp năm lần.”



Trầm Ngư kinh hãi, vội vàng chối từ: “Thiếu nãi nãi, không được, cây trâm này ta không thể lấy, tiều tiêu hàng tháng cũng không cần thay đổi, ta vốn tiêu pha dè xẻn, bạc cũng đủ dùng, đa tạ ý tốt của thiếu nãi nãi, Trầm Ngư tâm xin lĩnh, nhưng thật sự không được.”



Vân La trong lòng ngầm bực, nha đầu này lại không biết điều như thế, chẳng lẽ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Đang muốn đe dọa nàng, bỗng nhiên lại nghe được một thanh âm thật nhỏ nói: “Nếu ngươi xuất phủ, vậy có phải là cả đời này ta cũng sẽ không thể gặp lại ngươi nữa không?”



Một thanh âm khác nói: “Nghe ngươi nói cứ như thể ta không phải là xuất phủ mà là đưa tang vậy, sao có thể cả đời không gặp lại được? Ngươi thôi đi, chỉ cần ngươi đến làng quê nơi ta ở là có thể gặp ta, không phải sao?”



Người thứ nhất lại nói: “Khẳng định so ra không bằng hiện tại, mỗi ngày đều có thể gặp mặt nói chuyện một lát. Tên tiểu tử Anh Tuấn kia thực may mắn, thế nhưng lại có thể lấy được ngươi, thật sự là phúc khí tu luyện từ kiếp trước mà!”




***



Mỗi ngày Lăng Tử Nhan đều chăm chỉ hiếu học, tự nhiên dần dần xa cách Dương Mạc Tuyền, như vậy ngược lại lại cho Lăng Tử Hạo cơ hội. Lăng Tử Hạo nghe xong Từ Liễu Thanh khuyên liền thu hồi tâm tư tự cho mình bất phàm, cũng không lại tiếp tục cường mua cường bán nữa, dứt bỏ thân phận phu quân Dương Mạc Tuyền, chính thức theo đuổi nàng.



Lăng Tử Hạo một lần hai lần thì còn đỡ, Dương Mạc Tuyền còn có thể cự tuyệt, nhưng mà nhiều lần như thế, thật sự không tìm ra lí do để từ chối, chỉ có thể nhận, dù sao trên danh nghĩa hắn vẫn là phu quân của nàng.



Lăng Tử Hạo vốn là công tử phong lưu văn võ song toàn, tự nhiên có riêng một bộ phương pháp. Đầu tiên là tặng Dương Mạc Tuyền châu bảo trang sức, thấy nàng không mảy may rung động. Nghe nói nàng thích đọc sách, liền đi vơ vét hết các kì thư dị chí, còn tự mình đề thơ đề từ đưa tặng cho nàng. Lúc trời trong nắng ấm còn mời nàng du hồ chơi thuyền, đêm trăng sáng thì ước hẹn nàng ngâm thơ đối từ. Thậm chí có một lần Dương Mạc Tuyền nhìn thấy kỳ trân dược thảo, bất quá thuận miệng nói một câu “yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu”, hoa quỳnh Dương Châu hẳn là đã nở. Thế nhưng chỉ vậy mà Lăng Tử Hạo lại tự mình đi Dương Châu, đào vài gốc hoa quỳnh về trồng trong vườn, để nàng thỏa nỗi nhớ nhà, có thể nói là hết sức lãng mạn.



Ngay cả Dương Mạc Tuyền cũng không thể không thừa nhận, nếu không phải đã sớm ái mộ Lăng Tử Nhạn, nói không chừng nàng đã thật sự bị Lăng Tử Hạo đả động, khó trách Vân La lại coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, lúc Lăng Tử Hạo Theo đuổi Vân La hẳn cũng giống thế này. Chỉ sợ là lời ngon tiếng ngọt càng nhiều hơn, thề thốt khăng khăng một mực, vì thế đương nhiên Vân La sao có thể nguyện ý cùng nàng chia sẻ trượng phu, tuy rằng nàng là người vào cửa trước.



Dương Mạc Tuyền vốn định đem chuyện Lăng Tử Hạo theo đuổi nói cho Lăng Tử Nhan, nhưng thứ nhất, gần đây Lăng Tử Nhan học văn học võ đến mất ăn mất ngủ, thứ hai là sợ nàng hiểu lầm, cùng Lăng Tử Hạo nảy sinh xung đột, vì thế đành phải gạt nàng trước đã, dù sao mình cùng Lăng Tử Hạo vốn thanh thanh bạch bạch.



Ngày hôm nay vừa dùng xong ngọ thiện thì Lăng Tử Hạo liền sai một nha hoàn qua, đưa lại một cái thiếp mời, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến Dương Mạc Tuyền thay đổi nhận thức đối với hắn. Từ sau đêm đó Lăng Tử Hạo không cường hành tiến vào viện tử của nàng nữa, mỗi lần có việc gì cũng đều sai người đến thông báo cho nàng, cho dù là tới gặp nàng thì cũng là vào ban ngày, được chính nàng đồng ý mới tiến vào, một bộ tỏ vẻ chỉ có ở bậc quân tử.



Dương Mạc Tuyền nhìn thiệp mời có chút do dự. Lăng Tử Hạo muốn mời nàng buổi tối cùng tham dự một buổi tụ hội của bằng hữu, còn bảo nha đầu tiện thể nhắn với nàng, nói Vân La trong người có thai không tiện, hy vọng nàng có thể cùng đi. Nàng đương nhiên hiểu được ý nghĩa của việc này, nếu nàng đáp ứng, vậy thì chính là lấy thân phận thê tử đi cùng, nếu không đáp ứng lại không ổn, trên thiệp mời đã viết mời phu thê Lăng Tửu Hạo, thế nào cũng không thể để Vân La vác bụng đi bồi tiếp được. Nhất thời không quyết được chủ ý, nghĩ tới muốn hỏi ý kiến Lăng Tử Nhan một chút, dù sao nếu đi thì khẳng định phải tới khuya mới trở về, tuy rằng đã ba ngày Lăng Tử Nhan không lại đây, nhưng nếu buổi tối đột nhiên lại đây mà không thấy nàng thì khẳng định là sẽ lại suy nghĩ lung tung, vẫn là nên thông báo một tiếng thì tốt hơn, miễn khiến nàng hiểu lầm.



_Hết chương 62_