Đại Thú Tân Nương

Chương 70 : Mỗi người một tâm tư

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Lí Vi Tu cùng Hoàng Xán đều vì Lăng Tử Nhan mà đến, đương nhiên một phen văn tranh võ đấu, hiển lộ tài hoa, bất quá Lăng Tử Nhan tựa hồ cũng không lĩnh tình, không yên lòng nghe bọn hắn nói chuyện phiếm, thấy Dương Mạc Tuyền mang theo Bế Nguyệt lui xuống trước thì cũng muốn đi theo.



Từ Liễu Thanh giữ nàng lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Lăng Tử Nhan đành phải nhẫn nại tiếp tục ngồi, nhưng tâm đã sớm bay đâu mất.



Trước khi trở về phòng, Dương Mạc Tuyền đi tới chỗ Tử Y đã.



Tử Y cầm bút, nhưng vẫn chưa đặt bút vẽ, thấy Dương Mạc Tuyền tiến vào liền vội vàng buông bút ra nghênh đón.



Dương Mạc Tuyền nhìn tờ giấy trắng trên bàn, khẽ cười nói: “Tử Y cũng có lúc cạn kiệt ý tưởng sao?”



Tử Y linh cơ vừa động: “Không bằng tỷ tỷ làm một bài thơ cho ta?”



“Ta?” Dương Mạc Tuyền vội vàng uyển chuyển cự tuyệt: “Ta nào dám ở trước mặt tài nữ mà bêu xấu đâu, không được.”



Tử Y không đồng ý, nói: “Là không được, hay không muốn? Lần trước ta vì tỷ tỷ vẽ tranh, lần này muốn tỷ tỷ làm thơ tặng ta, coi như là đáp lễ mà thôi!”



Dương Mạc Tuyền nghe nàng nói như thế, không tiện lại cự tuyệt, nhưng bảo nàng lập tức xuất khẩu thành thơ, thật là có điểm khó, đành phải nói: “Nếu Tử Y không chê, vậy giờ ta đi hoa viên tìm cảm hứng.”



Ba người đi tới bên hồ, nhìn lá sen dập dờn trên sóng nước, Dương Mạc Tuyền lập tức có ý thơ, chậm rãi thì thầm: “Thanh thủy phù dong xuất hồng trần, thâm tỏa xuân khuê tầm tri âm, thường ức đương nhật sơ tương kiến, quân tấu lưu thủy ngã phủ cầm.” (1)



Tử Y nghe xong lã chã lệ rơi: “Tỷ tỷ chẳng những không chê xuất thân của ta, còn coi ta là tri âm, ơn tri ngộ của tỷ tỷ, Tử Y, Tử Y thật không biết làm cách nào để báo đáp.”



Dương Mạc Tuyền giúp nàng lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu muội coi ta là tri âm, thì sao còn tính đến chuyện ân tình? Về sau đừng đem chuyện báo ân nhắc tới nữa.”



Bế Nguyệt mở trang giấy ra, nhúng đầu bút vào mực, đưa cho Dương Mạc Tuyền.



Dương Mạc Tuyền vừa muốn hạ bút, Tử Y lại ngăn nàng: “Viết trên giấy không mới lạ, tỷ tỷ, người chờ ta một chút.”



Tử Y nói xong liền chạy ra hoa viên, một hồi lâu sau mới trở lại, trên tay có thêm một mảnh lá cây, cười nói: “Đáng tiếc giờ không phải mùa thu, không có hồng sắc phong diệp, bất quá chiếc lá này cũng được, nhìn xem có giống trái tim không?”




Lạc Nhạn cả kinh há to miệng: “A, ta đi?”



Lăng Tử Nhan trợn trắng mắt liếc nàng một cái: “Ngươi không đi, chẳng lẽ ta đi? Ta không ở bên cạnh Tuyền nhi, nàng lại gặp phải chuyện gì thì làm sao bây giờ? Hơn nữa việc này cũng không thể để cho người khác biết, chỉ có thể kêu ngươi đi truyền lời, còn có, bảo Anh Tuấn đi Dương Châu đem mẫu thân của Tuyền nhi đón đến đây.”



“Tiểu thư, Lăng Anh Tuấn đã sớm không còn ở trong phủ nữa.”



Lăng Tử Nhan sửng sốt: “Chuyện là khi nào? Thế nào ta lại không biết? Vì sao Anh Tuấn đi?”



Lạc Nhạn thầm oán nói: “Giờ trừ thiếu nãi nãi ra, tiểu thư nào có thể đem việc gì khác đặt trong lòng?” Tiếp theo vừa chua sót vừa ca thán: “Lăng Anh Tuấn người ta hiện tại có tiền đồ, không làm hạ nhân, về quê mua một căn nhà, chờ thu thập thỏa đáng sẽ cưới…sẽ chờ cưới vợ.”



Lăng Tử Nhan cười nói: “Ha, trách không được mấy ngay nay nhìn thấy ngươi luôn có vẻ thất thần, nguyên lai là Anh Tuấn ca của ngươi không cần ngươi nữa, nên thất tình. Ngươi làm việc hồ đồ ngốc nghếch, Anh Tuấn không cần ngươi, cũng xứng đáng.”



“Tiểu thư, ta đã nói với người rất nhiều lần rồi, ta cùng cái tên Lăng Anh Tuấn kia không có một chút quan hệ nào, người cùng hắn có quan hệ là… Dù sao thì cái tên chết tiệt kia tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng quay về, hừ.” Lạc Nhạn nhớ tới một chuyện, vẻ mặt chờ đợi nói: “Tiểu thư, ta có thể đi Kim Lăng, còn có thể đến Dương Châu đón thân gia phu nhân tới, nhưng có một điều kiện này, người để cho Bế Nguyệt đi cùng ta có được không?”



Lăng Tử Nhan nhíu mày: “Bế Nguyệt cũng đi? Vậy ai tới chiếu cố Tuyền nhi?”



Lạc Nhạn nói: “Không phải còn có người sao? Chẳng phải tiểu thư ước gì có thể mỗi ngày đều có cơ hội chiếu cố thiếu nãi nãi còn gì? Vừa lúc là một cơ hội.”



“Cũng đúng.” Lăng Tử Nhan đã bắt đầu tưởng tượng những ngày tốt đẹp nàng cùng Dương Mạc Tuyền sớm chiều bên nhau, cười nói: “Được rồi, ta sẽ bảo Bế Nguyệt cùng đi với ngươi, đi sớm về sớm, trên đường chú ý an toàn.”



Lạc Nhạn lập tức cao hứng phấn chấn đi tìm Bế Nguyệt.



_Hết chương 70_



————————————————————————–



* Thanh thủy phù dong xuất hồng trần, thâm tỏa xuân khuê tầm tri âm, thường ức đương nhật sơ tương kiến, quân tấu lưu thủy ngã phủ cầm: Đóa phù dung dưới làn nước trong xanh xuất hiện nơi hồng trần, bốn mùa bị nhốt trong lầu các tìm người tri kỉ, mong ngóng mãi mới đến ngày gặp được, cùng người đàn tấu khúc Lưu Thủy.