Đại Thú Tân Nương

Chương 95 : Lời ta hứa với nàng...

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


“Nhan nhi khẩn cầu Hoàng Thượng, Thái Hậu thành toàn cho ta và Tuyền nhi.”



Lăng Tử Nhan nắm tay Dương Mạc Tuyền, quỳ trước mặt Hoàng Thượng cùng Thái Hậu.



Trừ những người biết rõ ra thì những người khác nhất thời cũng chưa kịp phản ứng, không hiểu những lời này của Lăng Tử Nhan là có ý gì.



Từ Liễu Thanh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, gắt gao nắm chặt tay Lăng Viễn Kiếm, như thế này mới không té xỉu, vẻ mặt Lăng Viễn Kiếm cũng đầy khiếp sợ, nữ nhi điên rồi sao?



Tử Y cùng Lí Vi Tu liếc nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, bọn họ hao phí tâm tư như thế cũng chỉ vì muốn thành toàn cho hai nàng, Lăng Tử Nhan làm thế này, ngược lại như thể bọn họ làm điều thừa vậy. Nữ tử mến nhau vốn đã là chuyện vi phạm luân thường đạo lý, các nàng không nghĩ đến việc giấu diếm thứ tình cảm này, Lăng Tử Nhan lại còn dám lớn mật quỳ trước mặt Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng thành toàn, nàng thật sự điên rồi!



Hoàng Thượng, Thái Hậu cùng các đại thần đều chung một biểu cảm, toàn bộ đều không rõ tình trạng hiện giờ là thế nào.



Đương lúc mọi người chưa kịp hiểu ra sao, chỉ có Dương Mạc Tuyền là hiểu được thâm ý của nàng, Lăng Tử Nhan đã từng nói: “Ta muốn đường đường chính chính ở bên nàng”. Nàng cầu Hoàng Thượng như vậy, kì thực là vì Dương Mạc Tuyền mà cầu danh phận, lập tức liền rơi lệ, nắm lấy tay Lăng Tử Nhan, nhẹ giọng nói: “Nhan nhi, nàng tội gì phải làm vậy?”



Lăng Tử Nhan giúp nàng lau đi nước mắt, ôn nhu nói: “Tuyền nhi, chuyện ta đã đáp ứng nàng, vậy nhất định sẽ làm được, nàng tin tưởng ta, được không?”



Dương Mạc Tuyền tùy ý để nước mắt vô thanh vô thức chảy xuống, gật gật đầu: “Ân”.



Lăng Tử Hạo cùng Vân La vẫn thờ ơ lạnh nhạt ngồi một bên, ngay cả lúc Lăng Viễn Kiếm từ quan hai người cũng đều không đi lên khuyên giải. Trên thực tế đây cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ biết được, chuyện phụ thân quyết định thì ngay cả Hoàng Thượng Thái Hậu đều không thể khuyên can, bọn họ khuyên cũng bằng thừa, dù sao chuyện Lăng Tử Hạo kế thừa tước vị là chuyện sớm hay muộn, bọn họ cũng mừng rỡ đứng nhìn, chỉ là sau khi nghe được lời Lăng Tử Nhan nói, mới đầu không khỏi nghi hoặc, sau lại lập tức giật mình nhận ra Lăng Tử Nhan sở cầu điều gì. Lăng Tử Hạo làm sao còn ngồi yên được, bật dậy đi tới, bắt lấy cánh tay Lăng Tử Nhan, run giọng chất vấn: “Muội muội, ngươi nói cái gì?”



Người bên ngoài nhìn bộ dáng thân mật của Lăng Tử Nhan cùng Dương Mạc Tuyền, cũng dần dần hiểu được, các nàng, các nàng thế nhưng lại nữ tử mến nhau!



Điều này là không thể! Thái Hậu kinh hãi bật dậy, Hoàng Thượng vội vàng đứng lên đỡ, ngón tay Thái Hậu khẽ run, chỉ thẳng vào Lăng Tử Nhan, kinh sợ nói: “Nhan nhi, ngươi nói rõ ràng cho ai gia, ngươi muốn làm gì?”



Lăng Tử Nhan ngẩng đầu lên, nhìn Thái Hậu, từng chữ từng chữ nói: “Ta và Tuyền nhi là chân tâm tương ái, cầu cô mụ thành toàn.”



Nguyên bản Từ Liễu Thanh còn muốn thay Lăng Tử Nhan che dấu một chút, nghe nàng nói thế, biết có nói nữa cũng không che dấu được, chỉ có thể rơi lệ đứng nhìn, cứ nghĩ nữ nhi đã sửa được tật xấu hấp tấp lỗ mãng, không nghĩ nàng lại nói ra những lời này, nàng không nghĩ tới hậu quả sao? Chỉ một bước bất cẩn là có thể phạm tội rơi đầu.Lăng Tử Nhan là nữ nhi của đệ đệ duy nhất của nàng, là thân chất nữ của nàng, thế nhưng lại ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, ngay cả một chút đường sống để vãn hồi cũng đều không có. Thái Hậu vừa buồn vừa giận, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể suy sụp ngồi trở lại ghế, nói: “Hoàng Thượng, việc này cũng là do người xử lí đi! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không cần ta xen vào, chính người tự châm chước đi.”




Ngọc Thụ đứng lẫn trong đám người đột nhiên nói: “Ngày thường Lăng Vương đều đối với chúng ta thế nào? Cái gì mà ‘Phúc cơ tống mễ lương, thiên hàn tố y thường, an cư hựu nhạc nghiệp, toàn lại tô lăng vương’, chẳng lẽ mọi người đã quên sao? Hôm nay bất quá Quận chúa cùng Quận Vương phi muốn ở bên nhau, ngay cả Vương gia và Vương phi cũng không nói gì, thì chúng ta còn e ngại cái gì? Hôm nay nếu phạt Quận chúa cúng Quận Vương phi, còn có vừa rồi ai đó thế nhưng lại nói muốn xử tử các nàng, có phải lương tâm đã bị chó ăn rồi không? Xử tử các nàng, các ngươi có chỗ tốt gì? Cái đạt được chính là Lăng Vương gia đau lòng mất đi ái nữ, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sau đó lại tiếp tục đưa y phục lương thực cho những kẻ vô lương tâm như các người sao?”



Quả nhiên là một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy tiếng nói nhỏ khe khẽ.



Lăng Tử Nhan buông Từ Liễu Thanh ra, nói với Lăng Viễn Kiếm: “Cha, thứ cho nữ nhi bất hiếu, về sau có lẽ không có cơ hội phụng dưỡng người cùng nương rồi, con vốn đã đáp ứng với ngoại công sẽ cứu trợ nạn dân chịu thủy tai ở phía Nam, giờ ngẫm lại cũng không cần thiết, người tốt lại không được báo đáp, tội gì phải hao phí phân tâm tư này? Không bằng đem số ngân lượng này tiết kiệm, để cho người cùng nương hảo hảo dùng lúc tuổi già!”



Lời vừa nó ra giống như thạch kích, có một số người đang đứng dưới đài chính là người tị nạn tới từ phía Nam, cũng có một số còn có một vài thân nhân thân thích bằng hữu ở phía đó chịu khổ, nghe được những lời này của Lăng Tử Nhan, tâm lập tức nóng lên, nguyên bản vẫn phản đối, đều chuyển hướng, giúp Lăng Tử Nhan nói tốt, có người nói một nhà Lăng Vương đều là người tốt, cũng có người nói Quận chúa cùng Quận Vương phi ở bên nhau thì cũng đâu có liên quan gì tới chuyện của chúng ta, lại có người nói Quận chúa và Quận Vương phi đều xinh đẹp như vậy, đứng cùng một chỗ mới tương xứng, chiều hướng dư luận lại hoàn toàn đổi ngược lại.



Kỳ thật Hoàng Thượng góp vốn cứu tế đã định sẵn lúc ở kinh thành rồi, nhưng lão bách tính bình thường cũng không biết, giờ nghe Lăng Tử Nhan nói muốn để Từ gia chi bạc cứu tế, quả thật chính là Quan âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, ai còn có sức để so đo với việc nhỏ các nàng cô tẩu mến nhau?



Không biết ai là người dẫn đầu, hô một câu: “Thả các nàng!”



Đầu tiên chỉ thưa thớt vài tiếng hòa cùng, đến cuối cùng là tề thanh hô: “Thả các nàng!”



Từ miệng mấy ngàn người cùng hô một câu, chỉ có thể dùng từ “đinh tai nhức óc” để hình dung.



Trong mắt Thái Hậu đã sớm nhòa lệ, trên mặt các đại thần cũng đầy trắc ẩn, Hoàng Thượng thấy thế lập tức cho người tuyên chỉ, chẳng những không có truy cứu, mà còn thành toàn cho hai người.



Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan liếc nhau, vui sướng tột độ mà bật khóc, ôm nhau cùng một chỗ.



Dưới đài một mảnh dậy tiếng hoan hô.



Lăng Tử Nhan nhìn Dương Mạc Tuyền, trong mắt lóe lên quang mang trong suốt, kích động nói: “Tuyền nhi, ta làm được rồi!”



_Hết chương 95_