Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 111 :
Ngày đăng: 05:13 19/04/20
Rác rưởi....
Hai chữ độc ác này, thương tổn nam nhân thật sâu, xuyên vào trái tim, hắn không phải, hắn không phải...
Lâm Việt giơ tay lên, một cái tát vang lên.... Nhiên Nghị bị một tát làm bừng tỉnh.
Thư Diệu sững sờ, nam nhân hốt hoảng.
Ai cũng không nghĩ Lâm Việt sẽ hành động như vậy, cậu rút tay lại, sắc mặt không tốt lắm nói: "Cậu rửa miệng sạch sẽ một chút!"
Thư Diệu ôm lấy nam nhân, nhẹ nhàng vỗ lưng nam nhân, giống như an ủi, thấy Nhiên Nghị bị Lâm Việt tát một cái, trong lòng thấy rất tốt, Nhiên Nghị là kẻ thiếu bị giáo huấn mà.
"Tao rửa sạch miệng hả?" Nhiên Nghị cười lạnh, đẩy Lâm Việt một cái không cam lòng nói: "Mày chỉ biết đóng vai người tốt? Mày mang Lâm Mộ Thiên về còn không muốn thượng hắn thôi, hắn chẳng qua là công cụ tiết dục của mày! Mày đối hắn tốt thật hả?! Mày có coi hắn là người sao?! Vuốt lương tâm nói đi, mày có tư cách nói với tao những lời này hả?!"
Lửa giận thiêu đốt khí thế sắc bén của Nhiên Nghị, khiến cho mọi người yên lặng, Lâm Việt cùng Thư Diệu chỉ có thể bất động nhìn y, nam nhân cúi đầu, ai cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Đúng vậy...
Nhiên Nghị nói rất đúng...
Lâm Việt rốt cục có tư cách gì chỉ trích y!
"Đừng nói nữa." nam nhân vùi đầu vào giữa hai chân, ngăn mọi người lại, hắn đưa tay lấy quần áo bên giường bắt đầu mặc vào.
Nhiên Nghị không để ý tới ngăn cản của nam nhân, cười nhạo nhìn Lâm Việt, cũng thân thủ chỉ vào nam nhân: "Đó là cái gì vậy, vì hắn, mày ra tay với tao, mày không phải là bị hỏng não rồi đó chứu!"
Những người này có phải bị bùa mê không vậy! Một đám đối với Lâm Mộ Thiên mê muội đến muốn sống muốn chết, còn ra tay đánh y! Nhiên Nghị cảm thấy được mình sắp điên rồi, cho nên lửa giận đều chuyển sang người nam nhân.
"Tôi yêu anh ấy, không được sao?"
Thanh âm của Lâm Việt trầm thấp lại bình tĩnh, từng câu chữ mang theo chấn động!
Thanh âm của Lâm Việt trầm thấp lại bình tĩnh, từng câu chữ mang theo chấn động!
"Cái gì?" Nhiên Nghị cùng Thư Diệu thốt lên, hai người đều kinh ngạc, ngay cả nam nhân cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.
Sắc mặt Nhiên Nghị lại thay đổi, y ghê tởm mấy chữ "yêu" vừa nghe thấy, Lâm Việt vừa rồi nói yêu Lâm Mộ Thiên! Hơn nữa còn thẳng thắn thừa nhận, loại thái độ này khiến Nhiên Nghị không còn lời nào để nói.
Lâm Việt hướng về phía Lâm Mộ Thiên, ánh mắt thành khẩn: "Anh Hai, đi theo em đi, em sẽ đối xử tốt với anh." Nói xong, cậu cúi người ôm lấy nam nhân, khóe miệng khẽ chạm vào khuôn mặt nam nhân, mang theo một cỗ nhiệt khí kích thích làn da nam nhân, thậm chí lan đến từng tế bào trên thân thể, đó là hơi thở thuộc về Lâm Việt, hương vị này, nam nhân rất quan thuộc.
Anh Hai...
Một tiếng này, khiến cho nam nhân thiếu chút nữa rơi lệ, nam nhân cảm giác được, đây là tiếng nói từ trong nội tâm của Lâm Việt, khiến cho nam nhân rất xúc động.
Nhưng Lâm Việt trong mắt Thư Diệu lại rất khó coi, trong mắt Nhiên Nghị là buồn cười, trong mắt nam nhân lại là... lo lắng...
Ít nhất lúc này đây, Lâm Việt là thừa nhận hắn là anh trai! Tuy rằng chút tình cảm anh em kia hiện giờ phi thường méo mó, nhưng nếu có hy vọng, nam nhân vẫn muốn có thể bắt lấy.
"Em nói thật, em sẽ đối xử tốt với anh, em cam đoan." Lâm Việt ở bên tai nam nhân dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói nhỏ, như một lời hứa hẹn.
Nam nhân bị chính em trai mình nhẹ nhàng ôm, trong lòng nổi lên một chút biến hóa khó có thể phát hiện.