Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 181 :

Ngày đăng: 05:14 19/04/20


Nhiên Nghị nghe y phản bác thì bất mãn nhíu mày, thừa dịp hai vệ sĩ kia ở xa xa nhóm lửa, hắn vỗ thật mạnh vào mông Lâm Mộ Thiên (=..= ca bị điên à). Động tác thình lình của hắn khiến Lâm Mộ Thiên sợ tới mức từ trên tảng đá nhảy dựng lên.



“Cậu làm gì……” Lâm Mộ Thiên thần tình trở nên bàng hoàng, hơn nữa gió thổi khiến y phát lạnh. Nhiên Nghị lại dùng loại ánh mắt nguy hiểm này đánh giá y, hiện tại ngay cả lưng y cũng bắt đầu phát lạnh.



Nhiên Nghị thế nhưng đánh mông y, một nam nhân đã đến tuổi trung niên bị một người thanh niên nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với mình, xem mình thành đứa trẻ để đối đãi như vậy thật là kỳ quái, đồng thời cũng thật tổn thương tự tôn của nam nhân.



“Ông chú tuổi như anh, ở trong mắt người nước ngoài lại rất được hoan nghênh, người ngoại quốc đều thích đàn ông có mị lực thành thục.” Nhiên Nghị đánh giá y, cũng đưa ra lời bình, “Loại hình đàn ông như anh là loại hình người da đen thích nhất, lần trước tôi đến bên này, trong ‘Dân kỹ quán’  kia đều là loại hình như anh vậy.”



Không khó nghe ra Nhiên Nghị là đang cười nhạo y.



Chẳng qua Nhiên Nghị không có nói thẳng cái từ kia ra mà thôi, lời hắn nói, hầu như mỗi một câu đều nhằm vào Lâm Mộ Thiên, quanh co lòng vòng mắng y là “ trai bao”. Trong lòng Lâm Mộ Thiên tuy tức giận nhưng trong hoàn cảnh xung quanh hoang tàn vắng vẻ này, y vẫn phải nhẫn nhịn không có hé răng. Y chờ Nhiên Nghị nói xong, rồi xem như cái gì cũng chưa nghe thấy thì tốt rồi.



Trong hoàn cảnh này, tình cảnh của y thật gian nan.




Lâm Mộ Thiên trầm mặc cúi đầu không nói, Nhiên Nghị an vị cách y không xa. Nhiên Nghị cũng hoàn toàn không đem y trở thành vấn đề, ngay cả nhìn cũng lười liếc y một cái. Hôm nay chạy cả một ngày, mỗi người đều có vẻ rất mỏi mệt, quần áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Ban đêm không khí ẩm ướt, dính nhớp lại âm lãnh, trong không khí tràn ngập hơi thở cây cỏ.



Hai vệ sĩ của Nhiên Nghị sau khi ở bờ sông nhóm đống lửa thì đến ngồi xuống, bốn người ngồi rải rác, ánh lửa chiếu sáng quanh bờ sông.



“Hội nghị lần này làm sao bây giờ thiếu gia? Nếu không đi tham gia, đối với việc phát triển vùng biển quốc gia sẽ có ảnh hưởng rất lớn.”



“Trước đi ra ngoài hẵng nói sau.” Nhiên Nghị vỗ vỗ hai gã vệ sĩ vài lần rồi sai vệ sĩ đi tìm chút gì đó ăn. Chạy cả ngày, mọi người cũng chưa ăn cái gì, bụng đều rất đói _ là một thiếu gia, Nhiên Nghị khẳng định sẽ không tự mình động thủ đi tìm.



Rất nhanh, hai gã vệ sĩ đã từng học qua kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã kia đã tìm ít quả về, chỉ là một vài quả dại. Khu rừng này rất lớn, xe hoàn toàn không tiến vào được, cũng tìm không thấy con đường quốc lộ đã đi trước đó.



Nhiên Nghị ném vài quả dại cho Lâm Mộ Thiên, đây là điều Lâm Mộ Thiên thật không ngờ. Y không tiếp thu được vì sao Nhiên Nghị còn có thể cho y ăn, nhưng …… y nhìn Nhiên Nghị liếc mắt một cái, Nhiên Nghị lại không có để ý tới y.




“Cám…… Cám ơn……” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng nói lời cảm tạ, y rất lễ phép.



Nhiên Nghị thủy chung cũng không có để ý tới y, quay đầu đi bàn bạc với hai gã vệ sĩ. Hai gã vệ sĩ này là người mới Nhiên Nghị vừa chiêu nạp trước lúc sang nước ngoài lần này, ngay cả Nhiên Nghị cũng chưa từng nghĩ hai người này có năng lực như vậy. Họ dường như vượt qua sức tưởng tượng của hắn, hắn bắt đầu an bài cho họ công việc tìm đường, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi địa phương quỷ quái này mới được.



Lần này hắn đại diện quốc gia đến bàn bạc quyền khai thác vùng biển, nếu để xảy ra sai lầm gì, vị trí của hắn có lẽ sẽ bị uy hiếp!



Lâm Mộ Thiên ở ngay bên cạnh ngồi ăn quả dại, thỉnh thoảng y nhìn về phía Nhiên Nghị. Y phát hiện Nhiên Nghị thật chăm chú, thật chuyên tâm, hoàn toàn không có bộ dạng ác ma như bình thường.



Ngay tại lúc y nuốt vào một quả cuối cùng, Nhiên Nghị cũng dặn dò vệ sĩ xong hết việc.



Lúc này.



Nhiên Nghị mới quay đầu, nhìn y trong chốc lát rồi dường như nghĩ tới chuyện gì thú vị, khóe miệng hắn giương lên, vừa tà lại vừa soái cười nói với Lâm Mộ Thiên: “Này, nước sông nơi này sạch lắm, anh muốn cùng tôi tắm hay không? (=..= thúc ko có ngu)”



Loại thời điểm này, hoàn cảnh này, loại thái độ này làm cho Lâm Mộ Thiên không rõ lắm, đây là hỏi, hay là mời……