Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 186 :

Ngày đăng: 05:14 19/04/20


Nhiên Nghị vừa nói ra miệng liền hối hận _ lời này của hắn cơ hồ là xuất phát từ bản năng mệnh lệnh Lâm Mộ Thiên, hắn cư nhiên mệnh lệnh Lâm Mộ Thiên này hôn mình, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Hắn thế nhưng không khống chế được miệng mình, đều do Lâm Mộ Thiên làm hại, đều do Lâm Mộ Thiên không tốt, hắn mới có thể không chịu khống chế, không thể quản được miệng và hành vi của mình. (ca có phải họ Đổ, tên Thừa ko?:v)



“Nói hay không?” Nhiên Nghị nắm cằm y làm cho y hé miệng, khiến cho đôi môi không thể khép kín, nước bọt đều muốn chảy ra.



“Không nói!” Lâm Mộ Thiên lắc đầu cự tuyệt. Sao y có thể nói ra những lời mất mặt này, bị bắt buộc là chuyện y không có biện pháp khống chế, nhưng y có thể khống chế được miệng mình không đi “mời” Nhiên Nghị.



Nhiên Nghị nhìn y một cái, phát hiện y hoảng sợ nhìn mình _ y giãy dụa, phản kháng, lại vô dụng. Lúc này, Nhiên Nghị tựa hồ hiểu được gì đó, ngược lại lộ ra vẻ mặt cười nhạo: “Anh sẽ không ngốc đến nỗi muốn vì mấy người kia thủ thân đi? Anh đừng có buồn cười!” Trong ánh mắt Nhiên Nghị lộ ra một tia kinh ngạc trước nay chưa từng có, càng nhiều là nghi ngờ khó có thể tin.



“Tôi không thể tiếp tục để cho cậu vũ nhục tôi……” giọng Lâm Mộ Thiên run run rống trở lại. Sắc mặt y trắng bệch, vẻ mặt khó coi mà ngay cả thân thể cũng đang run rẩy, giọt nước lạnh lẽo từ thái dương lăn xuống, trong bóng đêm phát ánh sáng nhu hòa.




Đôi môi nóng rực kề sát, Lâm Mộ Thiên bị sặc nước. Hôn môi ở trong nước rất khó chịu, ở trong nước lạnh như băng vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ mà đầu lưỡi đối phương truyền đến. Đôi môi Nhiên Nghị gắt gao hút chặt đôi môi hé mở của y, y cảm giác được rõ ràng lồng ngực trần trụi của Nhiên Nghị dán lên, xúc cảm nóng lạnh làm cho thân thể y lúc lạnh lúc nóng.



Ngón tay bị dòng nước khiến cho trắng bệch vô lực, nổi lên những nếp nhăn nhỏ. Y dùng lực siết bả vai Nhiên Nghị, Nhiên Nghị bị y niết đau muốn chết nhưng vẫn không chịu buông y ra.



Ngay lúc Lâm Mộ Thiên sắp bị hôn khiến cho không thể hô hấp, Nhiên Nghị mới lôi y ra khỏi mặt nước, y bị nghẹn ho khan vài tiếng rồi dùng sức đẩy Nhiên Nghị ra _ ai bảo y khí lực không lớn bằng Nhiên Nghị làm chi. Vừa lật vừa dây dưa sau, y thở hổn hển mơ hồ bị đặt ở bên bờ, dòng nước lạnh như băng lan tràn tới lồng ngực kề sát của hai người, cỗ cảm giác áp bách kia làm cho Lâm Mộ Thiên có chút thở không nổi.



Nhiên Nghị cau mày nhìn y, hô hấp nóng rực của Nhiên Nghị như có như không phun ở trên mặt y. Hơn nữa khuôn ngực vì thở dốc mà phập phồng đụng vào thân thể nóng cháy kia của Nhiên Nghị, nơi bị đối phương chạm qua giống như bị châm lửa thật sự thoải mái.



Lâm Mộ Thiên không thích cảm giác như vậy, y nghiêng đầu, ánh mắt lảng tránh, trên tóc không ngừng có giọt nước lăn xuống. Nhiên Nghị nhìn thấy bức tranh này, lại cảm thấy mê người nói không nên lời. (:333)