Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 204 :
Ngày đăng: 05:14 19/04/20
Để đánh tan băn khoăn dư thừa trong lòng nam nhân, Thư Diệu lập tức bổ sung nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì anh cả, anh cũng vừa trở về nên cần nghỉ ngơi.” Mấy ngày nay hắn cũng chưa ngủ ngon, vì tìm kiếm nam nhân hắn đã tiêu phí rất nhiều tinh lực, nhân lực, vật lực cùng tài lực.
“ Ừ. ” Lâm Mộ Thiên lên tiếng.
Y đút Thư Diệu ăn cháo xong liền cùng Thư Diệu đồng bị đồng miên (= cùng ngủ chung 1 chăn), Thư Diệu ôm y thật chặt, thân thể nóng bỏng dán sát vào y, y không có đẩy ra, chỉ thay Thư Diệu đắp kỹ chăn, tựa vào nhau ngủ. Y mệt chết đi được, tối hôm qua còn chưa ăn ngủ no nê, mấy ngày nay y áp lực đã lâu, không nghỉ ngơi tốt cũng là bình thường. Vì thế hai người cứ như vậy ôm nhau im lặng ngủ.
Thư Diệu vì tìm y mà bị bệnh……
Y cũng nhìn thấy, y không phải sắt đá nhưng y có thể làm cũng chỉ có chừng đó, chỉ làm được chuyện trong khả năng của y.
Ngày đó, Lâm Mộ Thiên mơ một giấc mộng kỳ quái, mơ thấy Lâm Việt đã trở về. Thanh niên tuấn mỹ cường thế quật cường kia cư nhiên ngồi ở đầu giường nhìn y thật lâu, không ngừng dựa vào tai y nói. Y mơ hồ nghe không rõ lắm nhưng cảm thấy giọng nói kia nghe vào thật bi thương, cuối cùng, giống như lại bị Lâm Việt ôm lấy……
Đây là cái tình huống gì?
Cảnh trong mơ quá mức chân thật này làm cho Lâm Mộ Thiên có chút kinh ngạc, thậm chí y có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Lâm Việt, cùng mỗi một động tác ôm eo, phủ lên lưng của Lâm Việt. Thật là một quái mộng nhưng lại chân thật như thế, không biết là vì quá mệt mỏi hay là vì cái gì, y thế nhưng không thể mở mắt, cứ như vậy mơ mơ màng màng mơ một giấc mộng kỳ quái. (thúc lại bị mấy tên kê đơn rồi >”<)
“Anh hai…… ”
Y nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lâm Việt vờn quanh ở bên tai, chân thật như vậy, rõ ràng như vậy. Giọng nói kia lộ ra một chút bất đắc dĩ, lại lo âu, tựa hồ lại có một chút vui sướng vì đã sống sót sau tai nạn.
Cổ y ngưa ngứa, cứ như có người đang hôn y. Đôi môi kia chậm rãi tự do xuống ngực, bụng, giữa hai chân y, nóng nóng, mịn mịn, đầu lưỡi ở trên thân thể y chạy loạn.
Ba đã chết lâu như vậy rồi, đến nay Lâm Việt còn đối với mấy chuyện quá khứ kia canh cánh trong lòng. Ngay cả Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ tới, Lâm Việt lại kiên quyết cự tuyệt như vậy. Xem ra, Lâm Việt đối với người cha tràn ngập chấp niệm hận ý, không dễ dàng có thể tiêu trừ như vậy.
“Anh hai, đừng ép em.”
“Cậu nên cân nhấc một chút, dù sao còn vài ngày nữa, tôi hy vọng cậu có thể đi bái tế ông.” Lâm Mộ Thiên cũng không có nói thêm nữa. Y biết Lâm Việt phản cảm với việc này, y có thể làm chính là lưu lại không gian để Lâm Việt suy nghĩ.
Lâm Việt chuyển hướng đề tài, hỏi nam nhân hai tháng này đã xảy ra chuyện gì? Nam nhân không muốn nói, không có mặt mũi để nói, Lâm Việt biết điều không hỏi, tận lực không đụng vào đề tài nam nhân không muốn nhắc tới.
Cả ngày, Lâm Việt đều làm bạn với y, y không muốn xuất môn, thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi, Lâm Việt cũng bồi y ở nhà xem TV. Qua một ngày sinh hoạt gia đình bình tĩnh lại thoải mái.
Đêm đó, Lâm Mộ Thiên mặc quần áo chuẩn bị xuất môn, Lâm Việt đứng ở cạnh cửa nghi hoặc nhìn y.
“Đã trễ thế này, anh còn muốn đi ra ngoài?”
“ Ừ.” Lâm Mộ Thiên mỉm cười gật đầu, nhìn thấy bộ dạng Lâm Việt bất mãn, y vẫn bổ sung nói: “Tôi còn có chút việc muốn làm, tôi sẽ trở về sớm.”
Lâm Việt cứ như vậy chắn ở trước cửa không cho y rời đi: “Có chuyện gì không thể để ngày mai làm, anh muốn đi gặp ai, em cùng đi với anh.”
Lâm Việt rất nhanh liền ngửi được vài tia khả nghi, nam nhân xuất môn, khẳng định là muốn đi gặp ai, nếu không.. sao nam nhân vô duyên vô cớ diện đồ lịch sự quyến rũ như vậy! (=..= thúc đi gặp tình nhân cũ ca đi theo chi)