Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 21 :
Ngày đăng: 05:12 19/04/20
Đêm nay, Lâm Mộ Thiên tâm tình bất an đi vào phòng ngủ lầu hai, cả đêm đều lo lắng đề phòng, hắn lo lắng Lâm Việt sẽ đi vào, hắn thực khó hiểu, Lâm Việt rốt cục là xuất phát từ tâm tính nào mới đưa hắn vào biệt thự của riêng mình, tình cảnh như vậy, tương đối mà nói, so với quay về nhà trọ vẫn tốt hơn, hắn còn không nghĩ đến phải đối mặt Vĩnh Trình, Thư Diệu cùng Nhiên Nghị như thế nào.
Ít nhất, Lâm Việt chưa có đến quấy rầy hắn.
Chuyện hoang đường lần này, khiến cho hắn đối Lâm Việt thêm phần sợ hãi, hắn hiện tại nhìn thấy Lâm Việt còn có cố ý lảng tránh, chuyện kia ở trong lòng hắn lưu lại âm ảnh, chính là, Lâm Việt lại giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ trầm mặc, không muốn nói gì thêm.
Đêm nay, Lâm Việt ngủ cũng không yên, chưa từng buồn phiền giống như bây giờ, Lâm Mộ Thiên thiện tại cách chàng một vách phòng, vốn là có thể tiến lên, lợi dụng cơ hội riêng tư này, hung hăng làm nhục Lâm Mộ Thiên một chút. Nhưng, không làm được.
Chàng không biết nguyên nhân, vốn tính toán bỏ lại Lâm Mộ Thiên, mặc kệ nam nhân cứ ở bên đường, không để ý đến, chính là chàng vừa chuyển xe về, đưa Lâm Mộ Thiên về biệt thự của riêng mình.
Kỳ thật, cách ngày Lâm Việt hàng động còn rất xa, còn rất sớm, nhưng mỗi khi Lâm Việt nghe đến hắn nhắc đến Vĩnh Trình, Lâm Việt có một loại dự cảm không tốt, cảm thấy sự tình không thể cứ để như vậy.
Hai người nằm trên giường, mất ngủ suốt một đêm.
Vài ngày sau, Lâm Mộ Thiên đều tự mình đi làm, điều làm cho hắn cảm thấy may mắn là không chạm mặt người nào trong nhóm, bận rộn vài ngày sau, hăn đối với chuyện thất thố vì rượu hôm ấy cũng liền dần dần phai nhạt, âm ảnh trong lòng cũng dần giảm bớt.
Sau đó, Lâm Mộ Thiên đi tìm Tâm Nghi, một mình hướng Tâm Nghi cầu hôn, hắn nhìn thấy vẻ mặt cao hứng của Tâm Nghi liền thỏa mãn, Tâm Nghi lập tức chấp nhận lời cầu hôn của hắn, điều này làm cho hắn đã giải bớt được một nỗi băn khoăn trong lòng.
Sau đó, Lâm Mộ Thiên đi tìm Tâm Nghi, một mình hướng Tâm Nghi cầu hôn, hắn nhìn thấy vẻ mặt cao hứng của Tâm Nghi liền thỏa mãn, Tâm Nghi lập tức chấp nhận lời cầu hôn của hắn, điều này làm cho hắn đã giải bớt được một nỗi băn khoăn trong lòng.
Hôm nay, Lâm Mộ Thiên rất sớm đã đi làm việc, hắn cảm thấy được hắn không nên tái trốn tránh mọi người, vì thế quyết tâm đặt lễ đính hôn xong, trở lại nhà trọ.
Trong nhà trọ, chỉ có Thư Diệu cùng Nhiên Nghị, Lâm Việt cùng Vĩnh Trình bình thường đều rất ít ở đây, khi hắn nhìn thấy Thư Diệu cùng Nhiên Nghị, trong lòng khẽ run rẩy, đáy lòng hắn hy vọng bọn họ quên đi chuyện ngày hôm ấy.
Việc hắn lõa thể....
Cùng với, bộ dạng mất mặt thất thố của hắn....
"Đại thúc đã trở lại!" Nhiên Nghị cao hứng tiếp đón hắn, còn đưa một ly sữa cho hắn.
"Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Vĩnh Trình nơi nơi tìm anh, gọi điện anh cũng không bắt máy, cậu ta thiếu chút nữa báo cho quản lý đấy." Thư Diệu từ tấm sofa êm ái ngồi đứng dậy, khiến Nhiên Nghị đánh mất một cái gối đầu, "Cậu đi gọi cho Vĩnh Trình đi, bảo Mộ Thiên đã về."
"Sau cậu không gọi."
"Ít nói nhảm đi."
Nhiên Nghị xoa xoa cái chỗ bị ăn cốc trên đầu, gọi điện thoại.
Lâm Mộ Thiên thực căng thẳng, hắn rất muốn gọi theo Nhiên Nghị, nói Nhiên Nghị đừng gọi điện thoại cho Vĩnh Trình, chính là tiểu tử kia thật nhanh nhẹn.
"Tôi ra ngoài làm việc, cho nên không trở về." Lâm Mộ Thiên đơn giản giải thích, nói cho bọn họ mấy ngày nay đi nơi nào, nhìn thấy Nhiên Nghị cùng Thư Diệu vẫn như trước, không có nhắc lại chuyện kia, hắn cũng an tâm rất nhiều.
Hắn ngồi xuống, tựa vào sofa uống trà.
"Anh cùng Tâm Nghi tháng sau kết hôn rồi, hai người chuẩn bị xong chưa? Có cần chúng tôi giúp không?" Nhiên Nghị nói chuyện điện thoại xong, dựa vào lại đây, cằm để trên bả vai Lâm Mộ Thiên, động tác thân mật nhẹ nhàng ma sát.
Lâm Mộ Thiên cảm thán, bọn họ tin tức đúng là nhạy!
Thư Diệu một chưởng đẩy Nhiên Nghị ra, ngồi vào bên cạnh Lâm Mộ Thiên.
"Mộ Thiên, anh đừng nghe nó nói bừa, nó căn bản không giúp gì được cho anh đâu, anh cần cái gì cứ nói với tôi, khách sạn tiệc cưới thì tôi đều có thể trực tiếp làm việc."
"Vậy cậu giúp tôi, khách sạn nhà cậu cũng thực xa hoa, không biết Tâm Nghi có thích không." Lâm Mộ Thiên buông chén trà, nghĩ đến sở thích của Tâm Nghi.