Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 213 :

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Lâm Việt thế nhưng lại ra giá một triệu năm trăm ngàn mua bức tranh trên đài này, không ít người ở đây đều kinh ngạc. Lâm Mộ Thiên nhíu mày, loại thời điểm này, Lâm Việt cũng muốn chen một chân, tình huống so với dự tính của y còn muốn tệ hơn!



Ánh đèn hiện trường phiên đấu giá rất nhẹ, nhưng lại làm cho nam nhân cảm thấy bất an lo âu. Tình huống có chút biến hóa, Thanh Dương và Vĩnh Trình tựa hồ không tính ra giá nữa, cũng không giơ bài nữa. Ngay tại thời điểm nhân viên đấu giá chuẩn bị gõ chùy thì vị nữ người mẫu ngồi ở bên cạnh Lâm Mộ Thiên trước đó ra giá.



“Tôi ra một triệu năm trăm mười ngàn!” Nữ người mẫu cố ý dùng tiếng Anh thuần thục hô, nói xong cô còn liếc mắt nhìn Lâm Việt một cái như khiêu khích. Thực rõ ràng đây là đang cùng Lâm Việt phân cao thấp.



Lâm Mộ Thiên cũng biết, khẳng định là vị nữ người mẫu này bởi vì chuyện lúc nãy Lâm Việt đối với cô không lễ phép mà phân cao thấp nên chỉ nhiều hơn mười ngàn. Lâm Việt tựa hồ có tâm muốn giành lấy bức tranh này nên lại ra giá hơn một trăm ngàn; nhưng mỗi lần Lâm Việt ra giá, nữ người mẫu đều ra giá cao hơn Lâm Việt mười ngàn. Loại phương thức ra giá quỷ dị này khiến cho hiện trường một mảnh xôn xao.



Ngay cả Thanh Dương và Vĩnh Trình cũng bất động thanh sắc nhìn về phía Lâm Việt bên này. Mọi người đều đang chú ý bọn họ, Lâm Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ dáng người cao gầy bên cạnh kia, biết người phụ nữ kia ra giá đến hai triệu hai trăm mười ngàn, Lâm Việt cũng không tính tiếp tục thêm vào. Mà vị nữ người mẫu ngoại tịch kia có vẻ cũng đã tới điểm mấu chốt, nếu Lâm Việt tiếp tục tăng giá, cô cũng tính buông tha cho.



“Hai triệu hai trăm mười ngàn lần thứ nhất……”



Hiện trường im lặng.



“Hai triệu hai trăm mười ngàn lần thứ hai……”



Đã đến lúc này, Lâm Mộ Thiên cũng cho rằng không có người  ra giá nữa. Mua một bức tranh như vậy _ tuy bức tranh này rất ý nghĩa, nhưng không tất yếu ra nhiều tiền như vậy để mua một bức trang sức về nhà.



“Hai triệu hai trăm mười ngàn lần thứ ba……”



Ngay trước một giây nhân viên đấu giá định gõ chùy, ghế bên chính giới có người giơ bài, tiếp theo truyền đến tiếng ra giá……


Lâm Việt trắng trợn đặt ở trên người nam nhân, hắn kéo chăn bên cạnh qua bao trùm thân thể hai người. Nam nhân còn chưa kịp phản ứng hắn muốn làm gì thì hắn từ trong chăn vươn tay ra tắt đi đèn ở đầu giường, trong phòng nhất thời lâm vào bóng tối.



Lâm Mộ Thiên thấy không rõ hình dáng lúc này của Lâm Việt, trong chăn rất ngạt, rất nóng, y có thể cảm giác được rõ hơi thở của Lâm Việt. Hô hấp nóng rực kia ngay giữa mũi và môi y tự do bồi hồi, giống nhau đang chọn chỗ thích hợp để hôn xuống. Trước mắt tối đen một mảnh cái cũng gì không thấy, chỉ có thể dựa vào xúc giác và cảm quan để phán đoán sự tồn tại của đối phương.



“Lâm Việt……” Lâm Mộ Thiên cảm thấy tâm mình đều sắp nhảy ra ngoài, dưới tình huống cả hai đều không nhìn thấy lẫn nhau, cùng bóng tối sợ hãi làm cho nam nhân theo bản năng kêu tên em trai.



“Cái gì?” Lâm Việt ở ngay bên môi y cười khẽ trả lời, rõ ràng rất gần gũi, có thể cảm giác được hô hấp của đối phương, nhưng lại không chạm đến môi nhau. Nếu mà hôn lên, sẽ có cảm giác khó có thể nói thành lời.



“Có thể bật đèn không?” Lâm Mộ Thiên chậm rãi bổ sung nói: “Tôi nhìn không thấy cậu, có thể bật đèn chứ?”



“Anh hai, trật tự……” da thịt trần trụi của Lâm Việt cùng với thân thể nóng rực của nam nhân dán chặt vào nhau, hắn một bên ý bảo nam nhân im lặng, một bên giải thích chuyện mấy ngày trước đó. Hắn không muốn khiến nam nhân cảm giác bị bỏ rơi: “ Hôm trước anh rời nhà trốn đi, em không đi tìm anh là vì em biết anh muốn ra ngoài ở một mình, em tôn trọng quyết đinh của anh. Chờ đến khi nào anh nghĩ thông suốt, muốn chuyển về sống cùng em thì em tùy thời đều hoan nghênh anh. ”



“……” Lâm Mộ Thiên bị lời này của Lâm Việt khiến cho không biết nói gì, Lâm Việt hiểu được lí lẽ ngược lại làm cho nam nhân trung niên y đây có vẻ càng thêm ngây thơ. Y bắt đầu hoài nghi, lúc ấy lựa chọn dùng phương thức này để phản kháng có phải là sai hay không?



Bất quá nghĩ đến sự bất kính của Lâm Việt đối với cha, y cảm thấy mình làm đúng. Nhất thời, suy nghĩ của y lâm vào hỗn loạn……



Lâm Mộ Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Việt tựa hồ biết ý của y, Lâm Việt vẫn trước một bước ngăn trở y lên tiếng: “Anh hai, những chuyện  đó đã trôi qua rồi, chúng ta đừng nữa nói.”



Thái độ Lâm Việt rất rõ ràng, không muốn nam nhân rối rắm về vấn đề này nữa.



Lâm Mộ Thiên còn muốn nói, y há mồm chuẩn bị lên tiếng, liền cảm giác được đầu lưỡi ướt mềm của Lâm Việt luồn vào trong miệng y. Thân thể nam nhân cứng đờ, cảm giác được hai tay Lâm Việt ở trong chăn không ngừng vuốt ve cơ thể, đôi môi nam nhân bị nụ hôn ướt át gắt gao ngăn chặn. Y vốn tính tiếp tục lên tiếng, thì lúc này, thay vào đó lại bị một nụ hôn lưỡi sâu nóng ướt khiến người hít thở không thông……