Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 215 :

Ngày đăng: 05:15 19/04/20


Tình ái cũng không thể  làm tâm linh được phóng thích, khi hai người làm xong tựa vào nhau thở dốc, tâm cùng tâm kề sát. Xúc động kỳ diệu kia tựa hồ dẫn dắt cảm xúc thay đổi, làm cho giữa hai người có thể càng rõ ràng cảm giác sự tồn tại của đối phương. Sự trao đổi hơi thở trong không gian yên tĩnh này, so với việc trao đổi cảm giác mãnh liệt càng khiến nam nhân cảm thấy thoải mái hơn.



“Anh hai, anh biết không……” Lâm Việt mệt mỏi ôm thân thể nam nhân, tựa đầu vào trên người nam nhân nhẹ giọng nói với y: “Em rất thích cùng anh ở riêng một chỗ, em không hy vọng người khác chen chân vào giữa chúng ta, em không muốn cùng người khác chia xẻ anh. Anh là anh trai em, chúng ta vốn chung một dòng máu.”



Kỳ thật Lâm Việt không cam lòng, hắn cảm thấy mình có ưu thế ở bên cạnh nam nhân, nhưng trước đó thế lực hắn không mạnh, cho dù có được nam nhân cũng không có biện pháp bảo vệ y. Tuy giờ hắn nuốt công ty Thư Diệu, nhưng bên cạnh nam nhân còn có rất nhiều chướng ngại chưa có diệt trừ, hắn cảm thấy mình thật vất vả. Hơn nữa nam nhân cũng không tỏ thái độ, hắn cũng vô pháp tính được mình còn có thể chống đỡ bao lâu.



“ Ừ……” Nam nhân nhẹ nhàng đáp, y cảm giác được Lâm Việt ôm sát y, tựa hồ đang khẩn trương sợ y biến mất, y chỉ có thể an ủi vỗ về hắn: “Cậu đi ngủ sớm một chút đi, gần đây công ty cậu bận, đừng nghĩ nhiều quá. Tôi là anh cậu, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”



Lần đầu tiên Lâm Mộ Thiên ngay mặt trả lời vấn đề của Lâm Việt. Cánh tay y lộ ở ngoài chăn, lúc y cảm thấy hơi rét run, Lâm Việt còn cẩn thận thay y kéo chăn. Huyết thống ràng buộc này muốn bỏ cũng bỏ không được, Lâm Việt là em trai y, y cũng không có khả năng đoạn tuyệt quan hệ với em trai mình, đây là huyết mạch phải giữ lại.



Tiếng nói nhẹ trong phòng chậm rãi biến mất, chỉ còn lại sự yên tĩnh.



Chiều hôm sau lúc Lâm Mộ Thiên về nhà thì phát hiện dưới lầu ngừng một chiếc xe tải lớn rất sang trọng, rất nhiều công nhân khuân vác mặc đồng phục chuyển một cái bao đang bọc cái gì đó. Nam nhân vốn chưa nhận thấy được sự kỳ quái, nhưng sau khi tiến vào thang máy đã phát hiện một tia quỷ dị, đám công nhân khuân vác này cùng lên tầng trên với y.



Y đánh giá vật kia, đột nhiên nhớ tới phòng bên hình như không có người ở, thẳng đến khi ra thang máy, nam nhân mới dám xác định thứ này là đưa đến nhà y.



Nghe được tiếng chuông cửa, Thư Diệu mở cửa ra, bảo công nhân khuân vác vào phòng khách.



“Về rồi à? Hoan nghênh anh về nhà.” Thư Diệu ôn nhu ân cần thăm hỏi, dán bên tai nam nhân cười nói, “Hoan nghênh trở về ngôi nhà thuộc về hai chúng ta.” phương thức chào đón của Thư Diệu rất thân thiết, rất thoải mái. Hắn ôm thắt lưng Lâm Mộ Thiên vào nhà, Thư Diệu cũng không hỏi nhiều tối hôm qua nam nhân đi đâu, đã làm gì, hắn muốn lưu cho nam nhân không gian tự do, hắn không hy vọng y có cảm giác trói buộc khi ở bên cạnh hắn.



“Cậu mua cái gì vậy?” Lâm Mộ Thiên nghi hoặc hỏi Thư Diệu, quan trọng nhất là hiện nay trên người Thư Diệu không có tiền, thế nào lại dám mua thứ lớn như vậy?
Lâm Mộ Thiên đơn giản hỏi Lâm Việt tình hình tổng giám đốc. Y biết tác phong làm việc của Lâm Việt, cũng không tiện mở miệng tác động ý kiến Lâm Việt. Rất nhanh, Lâm Việt đã gọi giám đốc phòng kế hoạch cầm tới một phần tư liệu toàn diện về kế hoạch mới của công ty.



“Đây là cái gì?”



“Đây là phương án cứu vớt mà phòng kế hoạch của công ty suốt đêm qua mới làm ra.”



Lâm Mộ Thiên tiếp nhận tài liệu cẩn thận lật xem, đợi y xem gần xong, Lâm Việt mới mở miệng tiếp tục bổ sung: “Anh cũng biết đó, sau khi Thư Diệu ký với Công ty giải trí Đông Tinh, thực lực Đông Tinh bên kia càng mạnh. Mấy năm qua, họ luôn cướp mấy ngôi sao nổi tiếng mà công ty chúng ta bồi dưỡng ra, hiện giờ công ty chúng ta đang trượt dốc.”



“Đây đúng là một vấn đề, Vậy…… Vậy bây giờ cậu tính sao……” Lâm Mộ Thiên cũng gật đầu tán đồng cách nói của Lâm Việt. Y hơi cau mày, việc Đông Tinh tự tung tự tác y cũng biết không ít, hơn nữa ân oán giữa Phong Xa và Đông Tinh cũng rất sâu, Lâm Việt giận như vậy cũng đúng.



“Hiện tại thực lực người mới của công ty chúng ta hoàn toàn không được, nhu cầu cấp bách bây giờ là cần một đám người mới có thực lực tác động lên thị trường. Phần tài liệu trên tay anh là tư liệu chuẩn bị tổ chức cuộc thi lớn tuyển nghệ sĩ cho công ty.” Lâm Việt chậm rãi đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh Lâm Mộ Thiên.



Lâm Việt ái muội cúi thân xuống, trong ánh mắt bình thản lại hơi mềm nhẹ có ánh sáng ngầm lưu chuyển. Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâm Mộ Thiên, thong thả mở miệng: “Anh hai, chương trình tuyển nghệ sĩ truyền hình lần này làm phiền anh rồi, vì để nâng tỷ suất người xem và thu hút sự chú ý, toàn bộ quá trình thu hình các vòng đấu tuyển nghệ sĩ lần này, mỗi một vòng, anh đều phải làm giám khảo tuyển chọn.”



Nam nhân ngơ ngác.



Y không có nghe sai đi……



Lâm Việt bảo y làm giám khảo cho cuộc thi chọn nghệ sĩ mới cho công ty……