Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 235 :
Ngày đăng: 05:15 19/04/20
Lâm Mộ Thiên rất nhanh thì nhận ra hai người trên ngựa _ thanh niên anh tuấn mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng lộ ra ngạo khí kia là Vĩnh Trình, mà thanh niên còn lại mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen cá tính phô trương kia là Nhiên Nghị. Hai người song song cưỡi ngự mã chạy như điên, nhìn thấy trường hợp này nam nhân vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy kỳ quái. ( Beta: Bắt gian thì chẳng phải nhanh =.,=)
Sao Vĩnh Trình lại ở cùng Nhiên Nghị?
Hơn nữa kiểu chạy như điên này, hình như là đang thi đấu……
Kỳ thật, hôm nay Vĩnh Trình bồi chú hắn đến cùng Nhiên Nghị bàn bạc, công ty con của Vĩnh Trình chuyển hướng sang bất động sản. Về vấn đề khai thác đất phải cần người của Nhiên Nghị bên kia phê chuẩn, chỉ cần Nhiên Nghị mở miệng thì mọi chuyện không thành vấn đề. Nhiên Nghị yêu cầu lần bỏ phiếu tuyển cử lần sau Vĩnh Trình phải nghiêng về phía hắn như một điều kiện trao đổi, hai người bàn bạc xong đạt được tiếng nói chung. Nhưng người trẻ tuổi đều là tranh cường hiếu thắng, dù sao cũng đã ở trường ngựa, cơ hội đánh bại đối phương này so ra cũng không tồi, vì thế Nhiên Nghị hưng trí dạt dào đưa ra đề nghị đua ngựa.
Nhưng hai người cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp Lâm Mộ Thiên, hơn nữa nam nhân Lâm Mộ Thiên kia thế nhưng có thể cùng Thanh Dương ngồi trên cùng một con ngựa tản bộ. Vĩnh Trình đúng lúc kéo dây cương giữ ngựa dừng lại.
“Sao anh lại ở trong này, sao không ở trong nhà nghỉ ngơi, thời tiết lạnh như thế, anh mặc ít như vậy đi ra không sợ cảm lạnh sao?” Vĩnh Trình sắc mặt không tốt lắm nhìn nam nhân vẻ mặt chột dạ, nhìn nhìn lại cái tay đang đặt bên hông nam nhân của Thanh Dương. Hắn mân môi, thần sắc rất kém, mái tóc đen xoã tung dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng đẹp mắt, tia sáng hoa mỹ kia vào lúc này lại có vẻ thật chói mắt.
Hôm nay ánh dương tuy có chút ấm áp, nhưng dù sao cũng là mùa đông, mặc ít sẽ cảm lạnh. Lâm Mộ Thiên cũng biết kỳ thật Vĩnh Trình là quan tâm y, để ý y, nam nhân nhìn chằm chằm mặt cỏ nhân tạo dưới đất, nhỏ giọng trả lời Vĩnh Trình: “Tôi bồi Thanh Dương đến xem tình hình trường ngựa, tùy tiện cưỡi ngựa, tôi không lạnh……” Y quả thực không lạnh, có Thanh Dương ôm y, y như thế nào lạnh. (=.,=)
Nhiên Nghị kéo cương ghìm lại tốc độ cưỡi ngựa, chậm rãi tiến tới gần:“Thật sự là náo nhiệt, Lâm Mộ Thiên anh đều đã có một phen tuổi không lo ở nhà, còn có hưng trí đi ra cưỡi ngựa, thân thể anh như thế chịu được ép buộc trên lưng ngựa sao?” vẻ mặt Nhiên Nghị vui sướng khi người gặp họa, nam nhân nhìn mà trong lòng phát run, nói xong, hắn còn liếc mắt nhìn Thanh Dương.
Thanh Dương đương nhiên nghe ra là Nhiên Nghị đang trào phúng mình thông qua việc làm tổn hại Lâm Mộ Thiên, dùng lời nói để kích thích hắn. Bất quá hắn cũng không để ý, dùng giọng nhẹ nhàng nói với Nhiên Nghị và Vĩnh Trình:
“Bên này không cho phép đua ngựa, xin hai vị tuân thủ quy củ, nếu cứng rắn muốn chơi trò chơi nguy hiểm này, nếu xảy ra vấn đề về an toàn, trường ngựa chúng tôi sẽ không phụ trách.” Giọng hắn rất thong thả, rất lười biếng, trong giọng nói ẩn chứa một ít từ tính đặc biệt mê người.
“Nếu bang chủ Thanh Dương đã mở miệng, chúng tôi đương nhiên cũng không có hứng thú so tài nữa.” Nhiên Nghị cười đáng giận đến cực điểm, tay lắc lắc dây cương, hắn đến giờ mới thôi không nhìn nam nhân.
Vĩnh Trình không có mở miệng nói chuyện nhưng từ thái độ có thể thấy hắn mất hứng.
Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ tới sự tình lại trở nên như vậy, Nhiên Nghị và Vĩnh Trình đương nhiên cũng mất đi hứng thú đua ngựa. Ánh mắt Vĩnh Trình phi thường để ý nhìn chằm chằm tay của Thanh Dương, mấy lần hắn đều cau mày, mà Nhiên Nghị cũng lấy một loại tư thái đứng xem náo nhiệt, thưởng thức bộ dạng nam nhân ở trong hoàn cảnh này, dần dần trở nên không biết làm sao.
Thanh Dương không dấu vết lấy ra cái tay đặt ở bên hông nam nhân. Mất đi độ ấm trên cánh tay Thanh Dương, nam nhân có chút không thích ứng, nhưng Thanh Dương như vậy lại làm cho y buồn rầu.
“ Vậy về nhà đi.” Thanh Dương nhẹ giọng dỗ nam nhân.
“Không……” Nam nhân uống rượu, sống chết cũng không chịu đi.
Nhiên Nghị bắt đầu không kiên nhẫn:“Rõ ràng đem hắn nâng đi có phải xong không? Chẳng lẽ phải bồi hắn cả đêm như vậy?” Tuy rằng không có cứng rắn muốn hắn lưu lại, nhưng không biết vì sao hắn còn chưa muốn chạy. Cho dù là nhìn hành động của nam nhân sau khi say rượu, hắn cũng đã nhìn hơn nửa giờ, đêm nay nam nhân uống rất nhiều, say có chút thái quá.
“Có thể nâng anh ta đi tôi đã sớm nâng, cậu không phát hiện vừa rồi anh ta trực tiếp bỏ qua tôi sao.” Nhắc tới chuyện này Vĩnh Trình liền phiền, cho tới bây giờ hắn còn chưa bị người khác vứt một bên như vậy, quả thật mất mặt.
“Nếu các cậu có việc thì về trước đi, tôi đưa anh ấy trở về.” Thanh Dương tỏ thái độ, hắn miễn cưỡng ôm nam nhân, nam nhân gắt gao dựa ở trong lòng hắn, giống như hai người bên cạnh chỉ là cái nền.
“Tôi có rất nhiều thời gian.” Nhiên Nghị cười lạnh.
“Tôi không quen về nhà sớm như vậy.” Vĩnh Trình không yên lòng trả lời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nam nhân thật đáng giận kia. Nhìn thấy nam nhân sau khi uống rượu đối với Thanh Dương thân mật như thế, trong lòng hắn có chút tư vị không rõ.
Thanh Dương không có nói nữa, hắn cúi đầu nhìn nam nhân, hơi thở của hắn đều phả vào trên gương mặt vì uống rượu mà trở nên nóng bỏng của y. Cảm giác ái muội lại ngứa ngáy kia không ngừng khiêu khích ý chí nam nhân……
Lúc này.
Lâm Mộ Thiên thần chí không rõ ngẩng đầu, chủ động hôn lên đôi môi hơi lạnh của Thanh Dương, miệng y còn nỉ non nói sảng: “Thanh… Thanh Dương…… Tôi rất thích cậu……”
Trong âm thanh yếu ớt lại mang theo một chút nức nở, làm cho người ta có chút đau lòng. Âm thanh áp lực thật lâu này, không thể nghi ngờ trở thành một quả bom, mãnh liệt nổ bùng giữa mấy người. (tiếng sấm giữa trời quang:v)
Nhất thời, trong phòng lặng ngắt như tờ, mà tiếng hôn môi đau khổ triền miên phát ra do thần cánh hoa quấy động kia, vào lúc này có vẻ dị thường rõ ràng. Nam nhân đắm chìm ở trong thế giới của riêng mình kia, đã sớm thần chí không rõ……
Lâm Mộ Thiên đã sớm quên bên cạnh còn hai người, đang dùng ánh mắt đã lạnh xuống đến âm độ, nguy hiềm nhìn chằm chằm nam nhân đang chủ động hiến hôn